Câu 2 của bài thơ nói lên niềm tự hào về sức sống bền bỉ và truyền thống cao cả của quê hương đất nước. Bài cảm nhận lớp 8 Tiết 2 kể y phùng trẻ em sẽ giúp các em học sinh lớp 9 cảm nhận sâu sắc hơn.
Qua đó, nhà thơ cũng muốn ca ngợi những phẩm chất cao quý của người dân phố núi, mong muốn thế hệ sau noi theo và tiến lên. Xin trân trọng mời các bạn tải miễn phí tài liệu tham khảo, củng cố kiến thức môn văn lớp 9, ôn thi vào lớp 10 hiệu quả.
Table of Contents
Nêu cảm nhận của bạn về đoạn 2 của bài phát biểu
a) Mở đầu
Bạn đang xem: Phân tích khổ cuối nói với con
- Lời giới thiệu của tác giả y phuong: y phuong là một nhà thơ người Thái, những tác phẩm của ông thể hiện tâm hồn trung thực, mạnh mẽ, trong sáng, lối suy nghĩ đậm đà hình ảnh con người miền núi.
- Giới thiệu bài “Tell Me”: “Tell Me” là bài thơ tiêu biểu thể hiện tình cảm gia đình đầm ấm, ca ngợi truyền thống cần cù, sức sống mãnh liệt của quê hương đất nước.
- Giới thiệu, trích dẫn câu thơ thứ hai và dặn dò các em: Câu thơ thứ hai thể hiện niềm tự hào về sức sống bền bỉ, mãnh liệt, truyền thống cao cả của quê hương đất nước, khát vọng yêu con. giữ truyền thống này.
- Thể thơ tự do phù hợp với lối nói và cách nghĩ tự do của người miền núi
- Giọng điệu chân thành, uyển chuyển nhưng trang trọng và trìu mến
- Hình ảnh thơ vừa cụ thể vừa khái quát, mộc mạc và thơ mộng
- So sánh tu từ, ám chỉ …
- Khẳng định lại giá trị của phần thứ hai của cuộc đối thoại với trẻ em
- Nêu cảm nhận của bạn về câu này.
b) Thân bài: Cảm nhận khổ thơ thứ hai của bài thơ nói lên điều gì của bạn
* Luận điểm 1: Phẩm chất cao quý của “Đồng minh”
– “gay”: những người đến từ vùng của họ, những người đến từ đất nước của họ -> cách người dân địa phương nói về người gợi cảm giác thân thiết.
=> Nghĩa rộng hơn là người cùng quê, một người.
– “Yêu thương” kết hợp với từ “rất” -> Thể hiện sự đồng cảm, sẻ chia.
“Rất buồn và chí mạng”
– “cao”, “xa”: khoảng cách giữa trời và đất -> những khó khăn, thử thách mà con người phải trải qua trong cuộc sống.
-> Hai câu thơ ngắn gọn, đúc kết một thái độ, cách ứng xử cao cả: người biết sống là người biết vượt qua sầu khổ, gian nan, thử thách … đồng thời, phải luôn nâng cao ý chí, chăm chỉ học tập. lên. Chỉ có như vậy, bạn mới có thể thành công trên đường đời và gặt hái nhiều hoa thơm, trái ngọt.
– “Bumpy Rock”, “Po Poor Valley”: ẩn dụ cho khó khăn và gian khổ
– “Sống”, “Đừng chỉ trích”: Ý chí và quyết tâm vượt qua thử thách, khó khăn của “Bumpy”, “Nghèo khó”.
-> Sau những khó khăn, gian khổ, các đồng chí vẫn kiên cường, không khuất phục trước nhiệm vụ, không than trách người khác
= & gt; Khẳng định và ca ngợi những đức tính cao đẹp của “nghĩa quân”: sống sâu sắc, ý chí kiên cường, trái tim ấm áp và nghị lực phi thường.
– So sánh biện pháp “Sống như dòng sông” -> Sống lạc quan, mạnh mẽ như thiên nhiên (sông, suối), vượt thác rút ra những bài học quý giá.
“Lên xuống thác ghềnh không lo”
-> Hãy tin vào một ngày mai tốt đẹp hơn, làm việc chăm chỉ và nghèo đói sẽ biến mất.
“Đồng minh có da có thịt”
– “Da nguyên sơ”: Giản dị, chất phác, thật thà -> Ca ngợi đức tính chất phác, giản dị, chân chất của người bạn đồng hành chăm chỉ.
“Không ai là nhỏ cả” -> Ca ngợi ý chí của một đồng chí chứ không phải nhân vật “nhỏ bé”.
“Liên minh miền Nam đã đục đá để trẻ hóa đất nước”
– “Đá đẽo non sông đất nước”: truyền thống làm nhà bằng đá của người dân miền núi
-> Đó là hình ảnh ẩn dụ mang tinh thần quê hương, tự hào về quê hương, tự tay mình xây dựng nên truyền thống quê hương giàu đẹp.
– “Phong tục tập quán”: Phong tục tập quán chính là điểm tựa tinh thần nâng đỡ và truyền cảm hứng cho con người.
= & gt; Đây là mối quan hệ giữa cá nhân và cộng đồng: mỗi cá nhân, mỗi cuộc đời là một “suối nhỏ” tạo nên suối nguồn của cộng đồng, và cộng đồng sẽ là cái nôi nâng đỡ suối nguồn tâm hồn của mọi người .
<3<3
– “Cuộc sống vĩnh hằng” và “Không bao giờ nhỏ” được lặp lại một lần nữa nhằm khẳng định và khắc sâu phẩm chất cao quý của “Đồng minh”
– “On the Road” -> Con đã lớn, đã đến lúc tạm biệt gia đình, quê hương và bước sang một trang mới trong cuộc đời
– “Hãy nghe con” -> Hai tiếng, chứa đựng quá nhiều cảm xúc, lắng đọng và cô đọng lại mọi cảm xúc, đó là tình yêu thương vô bờ bến của một người cha dành cho con mình.
-> Qua việc ngợi ca những phẩm chất tốt đẹp của tình đồng chí, người cha mong con sống có ơn với quê hương, nêu cao đạo lý “uống nước nhớ nguồn” của cha, biết chấp nhận gian khổ. và tiến về phía trước một cách dũng cảm.
= & gt; Lời khuyên của bố thật đơn giản, dễ hiểu và cảm động. Nó giao cho con trai ông vững bước trên đường đời, tiếp nối truyền thống và giành lấy vinh quang cho Tổ quốc.
* Đặc điểm nghệ thuật
c) Kết luận
Cảm thấy đau lòng khi nói chuyện với đứa trẻ trong bài học thứ hai – ví dụ 1
“Hãy nói với tôi” là bài thơ y học tiêu biểu nhất. Qua đoạn 2, mượn lời nhắc về cội nguồn sinh thành của con mình, người cha đã tinh tế ca ngợi vẻ đẹp trong phẩm chất cao quý của “tình nghĩa đồng minh” và bản sắc văn hoá quê hương. Những phẩm chất đó không là gì cả, nhưng đáng tự hào và dè dặt, là hành trang cần có khi bước vào đời lớn.
Phẩm chất cao quý của một người “bạn đời” dần hiện lên từ những lời nói trìu mến của cha. Đó là một cuộc sống tràn đầy niềm vui và sự lạc quan:
<3
Một sự đảo ngược thú vị làm cho bài thơ trở nên thăng hoa và tao nhã. Shanren lấy núi, suối và sông làm đơn vị đo lường. Phong tục này đã đi vào thơ ca thế giới và trở nên rất ấn tượng. Bạn đồng hành của tôi cũng rất chu đáo (buồn). Tuy nghèo nhưng họ luôn biết cách “vươn lên”. Họ mạnh mẽ và tự hào khi tồn tại trong thiên nhiên khắc nghiệt và bí ẩn. Họ không bao giờ bị khuất phục. Đó là phẩm chất đáng tự hào mà bác sĩ muốn nói đến.
Đây cũng là nơi chôn rau cắt rốn cho lòng trung thành của “đồng minh”:
“Sống trên đá không ghét đá gồ ghề và sống trong thung lũng không ghét thung lũng nghèo”
Sử dụng các phép ám chỉ, điệp ngữ và các phép tương phản cụ thể, kết hợp với các kiểu câu dài ngắn khác nhau, những lời tâm huyết của cha tôi đã góp phần khẳng định Shanren, dù cuộc sống ngày nay vẫn còn nhiều khó khăn, vất vả, “lên và xuống dòng nước chảy xiết “Nhưng họ vẫn sống mạnh mẽ, tự do,” suối như sông “, bám trụ, gắn bó, trung thành với quê hương đất nước. Từ đó, người cha mong muốn con trai mình phải có lòng trung thành với tổ quốc. Biết chấp nhận và vượt qua khó khăn, thử thách bằng ý chí, nghị lực và niềm tin.
“Đồng minh” đơn giản, dễ gần, đầy ý chí và niềm tin. Họ “thô lỗ về thể xác”, nhưng không hề nhỏ bé về tâm hồn và ý chí. Họ biết lo lắng và hy vọng. Họ biết tự chủ, tự mình xây dựng tổ ấm, giữ gìn truyền thống với những tập quán tốt đẹp của “đồng minh”:
“Mengmin đào đá xây dựng quê hương, quê hương xây dựng phong tục”
Kinh điển có hai ý nghĩa. Về nghĩa thực: đào đá bồi đắp non sông là việc thường làm ở miền núi. “Quê hương” là một khái niệm trừu tượng dùng để chỉ nơi sinh ra của một người nào đó. Họ thường xây nhà trên nền đá cao để có nền móng vững chắc chống chọi với thiên nhiên khắc nghiệt. Từ hàng ngàn năm trước, họ đã sống trên đá, sống trên đá. Tảng đá đã trở thành một phần quen thuộc trong cuộc sống của họ, là biểu tượng cho ý chí bất khuất của họ.
Ẩn dụ: Nói rằng bạn có thể nuôi gia đình bằng cách đục đá. Hình tượng thơ là sự khái quát của tinh thần tự trọng và ý thức giữ gìn vốn liếng. Tình yêu và niềm tự hào của bạn và tất cả “đồng minh” của bạn chất như núi. Đây là một niềm tin bất diệt. Dù sau này cuộc sống có thay đổi thế nào, cha cũng muốn hát bài hát này trong trái tim mình.
Bài thơ kết thúc bằng những lời nhắn nhủ, lời dặn dò và hy vọng của một người cha muốn con mình tự hào về truyền thống tốt đẹp của quê hương. Chúng ta hãy lấy những tình cảm này làm hành trang và vững bước trên đường đời “
“Con trai của tôi, thô lỗ như nó, nó sẽ không bao giờ đủ trẻ để nghe thấy bạn trên đường”.
Hình ảnh người đồng đội “thô lỗ” được lặp lại hai lần như mong muốn những người con sẽ ghi nhớ sâu sắc hình ảnh con người, quê hương đất nước. “Đồng minh” giản dị, chân thành nhưng có thể sống tốt. Trên đường đời phải sống cao thượng, có tự trọng thì mới xứng với những người “đồng chí” đã sống và yêu thương như thế này. Tôi là đại diện cho những người đồng đội, tôi mang phẩm chất của những người đồng đội, vì vậy tôi có thể “không bao giờ nhỏ bé”, cho dù chặng đường phía trước còn nhiều chông gai. Hãy tự tin tiến về phía trước, vì sau lưng bạn còn có gia đình, là tổ ấm, vì trong trái tim bạn ẩn chứa những phẩm chất cao đẹp, đáng quý của “đồng minh”.
Những lời “nghe lời con” chứa đựng tình yêu và niềm tin sâu sắc của một người cha dành cho con trai mình. Hai từ này kết thúc bài thơ, để lại dư âm dịu dàng ngân vang.
Với thể thơ tự do, dòng cảm xúc tự nhiên, giàu hình ảnh biểu đạt, lời thơ vừa giản dị, vừa cụ thể, giàu sức khái quát, vừa thể hiện tình cảm gia đình ấm áp, vừa ngợi ca. Truyền thống cần cù, sức sống bền bỉ, phẩm chất cao đẹp của “nghĩa quân” quê hương. Đoạn 2 của bài thơ cho chúng ta hiểu hơn về sức sống và vẻ đẹp tâm hồn của người dân miền núi, nhắc nhở chúng ta về sự gắn bó với truyền thống, gắn bó với quê hương và ý chí sống.
Cảm thấy đau lòng khi nói chuyện với con 2 – Mẫu 2
Sau khi đọc bài thơ “Nói với con” của y phuong, chắc chắn em sẽ có rất nhiều tình cảm đối với gia đình và tình yêu quê hương đất nước. Trong khung cảnh núi rừng Tây Bắc, chính vẻ đẹp của cuộc sống, phẩm chất của người “đồng đội” cần cù, nhẫn nại, luôn gắn bó với quê hương, tận gốc sâu rễ khiến chúng ta càng thêm trân trọng và yêu mến. hơn. Điều này được thể hiện rất rõ qua đoạn hai của bài thơ.
Trong khổ thơ thứ hai của bài “Nói với em”, nhà thơ y phơng dùng những từ ngữ giản dị, chân chất để miêu tả hình ảnh “tình đồng minh” trong mối quan hệ giữa con người với cội nguồn. Dù cuộc sống còn nhiều khó khăn, vất vả nhưng họ luôn tỏa sáng với ý chí cầu tiến:
<3
Từ “I love you” xuất phát từ sự đồng cảm và biết ơn đối với những người đã tạo ra một bản sắc sống “đồng tính”. Còn lại bao la, “người ngoài hành tinh” không ngừng hy vọng vươn cao bay xa. Việc sử dụng phép đảo ngữ một cách khéo léo đã làm cho bài thơ trở nên vô cùng trang nhã. Như tôi biết nó là khó khăn, giấc mơ không bao giờ kết thúc. Đó chính là nguồn sức mạnh giúp họ tồn tại và theo đuổi cuộc sống tốt đẹp hơn. Những người thầy thuốc hiểu, trân trọng và dạy điều này như một bài học cho con em mình. Một lần nữa, vẻ đẹp của cuộc sống và phẩm chất của những “đồng minh” được thể hiện đầy đủ:
“Dù sao, tôi sẽ sống trên một tảng đá, tôi không ghét đá gập ghềnh, tôi sống trong một thung lũng, tôi không ghét một thung lũng nghèo.”
Cách tiếp cận kết cấu và nghệ thuật so sánh của “Cuộc đời – Không phải phê bình” đã vẽ nên hình ảnh một cuộc đời đầy gian khổ nhưng là một đồng minh anh hùng và mạnh mẽ. Cuộc sống có thể còn nhiều khó khăn nhưng tâm hồn luôn cao thượng, lạc quan, yêu đời. Họ biết cách chấp nhận và trân trọng cuộc sống bên trong; biết cách cải thiện nó cho tốt đẹp hơn và gìn giữ nó cho các thế hệ mai sau. Càng khó, chúng ta càng biết nương tựa vào nhau, xây dựng lối sống hòa nhập, hòa hợp với thiên nhiên:
“Sống như suối như sông, lên xuống thác ghềnh, chẳng lo gian lao”.
Sử dụng giọng văn nhẹ nhàng, đằm thắm, tình cảm, với lối diễn đạt chân chất, giản dị, giọng chuẩn của người Thái – quê hương của tác giả, ở Tây Nguyên, với những ẩn dụ, so sánh thường thấy. Trong bài thơ dịu dàng, y phuong chỉ ra một nét đặc biệt qua những lời tâm sự về tình cảm của một người cha dành cho con mình. Trẻ em thường được nuôi dưỡng dưới sự bảo bọc và nuôi dưỡng của cha mẹ. Tác giả dùng lối suy nghĩ riêng để miêu tả những vất vả, “nhọc nhằn”, “nghèo khó” ở nông thôn miền núi. Đó cũng là niềm tự hào, ngưỡng mộ về vẻ đẹp cuộc sống và phẩm chất “tình đồng chí” mà nhà thơ dành tặng cho quê hương, dân tộc.
Người miền núi vô tư, cẩu thả, ích kỷ, bủn xỉn, chỉ biết giữ chuyện cho riêng mình. Họ có những gì họ cho. Hình ảnh ẩn dụ “đời như nước” gợi vẻ đẹp tâm hồn, ý chí của người bạn đời: đó là nghị lực sống bền bỉ, mạnh mẽ. Dù trải qua bao thăng trầm vẫn như hình ảnh sông núi bao la, cưu mang, tâm hồn lãng mạn, hào sảng. Mộc mạc và giản dị, nhưng giàu ý chí và tâm hồn. Tình cảm của họ trong sáng và phong phú như dòng suối không bao giờ cạn, tình yêu của họ với cuộc sống và con người.
“Không ai là nhỏ cả”
Một lần nữa, “Allies” lặp lại với rất nhiều cảm xúc. Đồng bào “tuy thô mà thịt”, “tiểu nhân không nhiều”. Liên đội luôn coi trọng danh dự, nhân phẩm, biết giữ gìn và bảo vệ tính mạng của chính mình, trong mọi hoàn cảnh. Họ không đánh đổi lương tâm của mình để lấy cuộc sống vật chất, họ không phản bội núi rừng, không phản bội quê hương. Mọi hoạt động sống đều được khắc ghi trên đá, sông và trí nhớ của mọi người, và được chuyển hóa thành phong tục, lối sống và hành vi của toàn xã hội:
“Đồng minh đục đá dựng nước, quê hương tạo phong tục”.
Xem thêm: Viết sử lý hay xử lý đúng chính tả? 99% Ai cũng viết sai
Niềm tự hào về khả năng tồn tại và sự tốt đẹp của văn hóa “Liên minh” khiến lời bài hát trở nên nghiêm túc hơn. Tuy đây không hẳn là những giá trị lớn so với những giá trị tương tự, nhưng chúng sẽ là những giá trị lớn nhất và quý giá nhất đối với các “đồng minh”. Họ tự hào và hãnh diện khi xây dựng ngôi nhà của mình trên dãy núi Rocky, sống sót trong một vùng đất hung dữ, và chinh phục thế giới xung quanh bằng sức mạnh của nền văn hóa cộng đồng của họ. Họ biết rất rõ rằng nếu sức mạnh đó không được gìn giữ và phát huy thì một ngày nào đó quê hương của họ sẽ sớm diệt vong và mọi cố gắng của tổ tiên họ sẽ trở nên vô ích trước sức mạnh hùng mạnh của thiên nhiên. Họ cũng hiểu rằng luôn có điều gì đó tốt đẹp hơn trên thế giới này, nhưng họ mong rằng mỗi thế hệ sẽ không thay đổi mình vì lòng hẹp hòi và ích kỷ:
“Con trai của tôi, thô lỗ như nó, nó sẽ không bao giờ đủ trẻ để nghe thấy bạn trên đường”.
Cách tiếp cận nghệ thuật và biểu cảm của tác giả làm cho bài viết trở nên sinh động và giàu nhạc tính hơn. Kết cấu thông tin tạo nên nét độc đáo riêng cho bài thơ, để lại cho người đọc ấn tượng sâu sắc hơn mà ít bài thơ khác có được sâu sắc như vậy. Bác sĩ sử dụng hai phương pháp trên chủ yếu để nhấn mạnh, nhắc nhở và “khắc cốt ghi tâm” cho trẻ. Bạn có thể ăn bất cứ thứ gì bạn muốn, sống trong yên bình và thoải mái, đừng chạy đua với cuộc sống thị thành, chạy đua cho nó. Nhà thơ phần nào thay lời người cha dặn dò con trai phải chăm chỉ làm ăn, sống đúng nghĩa với quê hương, tổ tiên mà ai cũng cần phải giữ nhưng ít ai làm được.
Chân thành, thì thầm, tình cảm, cảnh báo. Lời nhắn nhủ của người cha với con cái về lòng tự hào, tình yêu, sự kính trọng và trách nhiệm giữ gìn truyền thống quê hương cũng như nhắc nhở chúng ta phải sống có trách nhiệm với Tổ quốc, với Tổ quốc.
Bạn chỉ có thể tách mọi người khỏi quê hương, nhưng không thể tách quê hương khỏi mọi người. Thông qua vẻ đẹp và phẩm chất “xa lạ” của cuộc sống và sự nhiệt tình nhiệt thành của các nhà thơ ngành y, khổ thơ thứ hai của bài thơ “Tâm sự với tôi” giúp chúng ta hiểu thêm về sức sống và vẻ đẹp tâm hồn của một con người. người đi rừng. Đồng thời gợi cho ta những hoài niệm về truyền thống, quê hương đã chôn giấu từ lâu.
Cảm thấy đau đớn khi nói chuyện với con 2 – Mẫu 3
y phuong là một nhà thơ Thái Lan. Quê anh ở Trùng Khánh thuộc tỉnh Caobang. Từ một người lính thời chống Mỹ, anh trở thành một nhà thơ.
Những bài thơ của y phuong mang một vẻ đẹp riêng “thể hiện tâm hồn trung thực, mạnh mẽ, trong sáng, lối suy nghĩ giàu hình ảnh con người miền núi”.
Kể cho con nghe là một bài thơ hay, một bông hoa nghệ thuật muôn màu khoe sắc nơi núi rừng biên giới phía Bắc. Đây là phần thứ hai của bài thơ:
Người ơi, con ơi, mẹ buồn lắm, nên con có rận dù thế nào đi nữa, con vẫn sống trên đá, đừng ghét đá gập ghềnh, sống trong thung lũng, đừng trách thung lũng Nghèo khó và khiêm nhường, sống như suối, lên xuống thác đổ, không lo vất vả, đồng bào thô lỗ, thiên hạ ít có kẻ ác. Quê hương, quê hương đã quen. Mặc dù thô ráp, da trên đường âm thanh như bạn sẽ không bao giờ nhỏ.
Ở phần đầu, y phùng viết: “Đồng chí của tôi rất yêu quý đồng chí”, thì ở phần thứ hai, ở đầu bài thơ, ông lại sử dụng giọng đọc của mình. Câu nói của bố nghe thật ngọt ngào và tha thiết với tôi: “Đồng bào ơi thương nhớ”. “Đồng minh” là những người xa quê, là bà con các dân tộc Đài, nông dân “bình thiên hạ”, “nước trong trắng”. Phải yêu, phải yêu “người đồng hương”, anh đẹp và đáng tự hào. Không bao giờ lùi bước trước bất kỳ thử thách khó khăn nào. Trí óc càng sáng, càng bền, càng cao và tầm nhìn càng rộng:
Đo lường nỗi đau của bạn và trưởng thành
Cha tôi nói với tôi rằng hãy dạy cho tôi những đạo đức làm người. Bất cứ lúc nào, trong bất kỳ hoàn cảnh nào, “anh vẫn muốn”, anh vẫn muốn em vênh váo và sống thật tốt. Sau bao năm chiến tranh, quê hương còn đầy rẫy khó khăn, không giàu đẹp. Đường vào bản còn “gập ghềnh”, những ngôi nhà sàn, khe núi vẫn “cằn cỗi”, lầm lũi.
Sống trên đá, không sợ đá gập ghềnh, sống trong thung lũng thay vì chê nghèo. Phải biết cách mạnh mẽ, kiên cường “như sông liền suối”. Bản thân phải dũng cảm, gan dạ dù muốn “lên xuống thác ghềnh” hay “không ngại gian khổ”.
Những âm tiết này: “Đừng chỉ trích … người cha đã nói với con trai mình. Rất tử tế. Cách ví von, cách sử dụng thành ngữ khiến lời nói của người cha trở nên cụ thể và đơn giản, ý nghĩa và giàu tình cảm:
Sống như sông, lên xuống thác ghềnh như suối không quản ngại gian khổ.
Những từ ngữ, hình ảnh: “nguyên ẩn”, “nhỏ bé”, “kê đá tự cắt trên cao quê tôi” thể hiện bản chất, bản lĩnh của người dân quê tôi. Ba từ “đồng minh” được lặp đi lặp lại nhiều lần bộc lộ một tình yêu và niềm tự hào khó tả đối với quê hương đất nước. “Allied” sống giản dị, “thân hình thô lỗ”, chăm chỉ và nhẫn nại trong kinh doanh. Đừng bao giờ “nhỏ nhen”, đừng bao giờ tỏ ra tầm thường trong cuộc sống và trước mặt người khác. Tôi nói với bạn để nói về đạo đức con người, tôi nhắc nhở bạn phải sống tốt, có nghị lực, có tư cách. Trẻ em phải biết nâng cao lòng tự trọng, biết giữ gìn và tiếp nối truyền thống cao quý của quê hương “nghĩa hiệp”:
Đồng minh dày đặc, nhiều thịt, nhưng không có nhiều phản diện. Đồng minh đục đá nuôi gia đình, đó là phong tục của người bản xứ.
Tôi sắp ra đi, như cánh chim bay về chân trời xa (đi học, nhập ngũ, đi làm?). Tôi nói cho bạn biết, tôi động viên bạn, “tuy giản dị mà da diết”, nhưng bạn không thể, không thể sống một cuộc sống tầm thường, con sông này thật “nhỏ bé” trước thế giới. Bài học về bản chất con người mà một người cha dạy con thật ngắn gọn, nhưng sâu sắc và cảm động:
Con trai tôi, mặc dù có làn da thô ráp, nhưng không bao giờ nhỏ khi nghe thấy giọng nói của bạn.
y phuong có một cách diễn đạt đặc biệt, nói theo hình tượng dân tộc của nó, “đồng bào”. Lời thơ giản dị, tình cảm chân thành, lời thơ chân thành. Tôi nói cho các bạn nghe, tôi dạy cho các bạn một bài học làm người, biết sống nhân nghĩa, đạo đức: yêu nước, tự hào về Tổ quốc, sống dũng cảm, sống đẹp như “bạn đồng minh” của bao đời nay.
Tell Me là một bài thơ hay thể hiện tình yêu thương con, sự tin tưởng của một người cha đối với đứa con thân yêu của mình. Bài thơ kết thúc bằng tiếng người cha động viên con trai ra đi.
Đọc bài thơ của y phuong, ta nhớ đến lời ru của người mẹ dịu dàng thuở còn thơ:
Con yêu quý, con muốn trở thành người và nghe lời cha mẹ.
Cảm thấy đau đớn khi nói chuyện với con 2 – Mẫu 4
Từ xưa đến nay, tình cảm gia đình luôn là tình cảm thiêng liêng và cao quý. Nó giống như sữa ấm nuôi dưỡng sự phát triển của chúng ta. Nếu Chế Lanwen mượn lời ru của người tình trong bài thơ Con cò để nói lên tình mẫu tử thiêng liêng cao cả, thì bài thơ dân tộc miền núi của y phuong lại “nói hộ” tình cha con, hay nói một cách khái quát hơn là yêu quê hương, yêu Tổ quốc, tình quê. Đặc biệt phần thứ hai thể hiện:
“Con ơi, con ơi, con buồn hết cả rận, con vẫn muốn sống trên đá, đừng ghét đá gồ ghề, sống trong thung lũng, đừng than trách kẻ nghèo. thung lũng, Đời như sông như suối, lên xuống thác ghềnh chẳng lo gian lao Ít ai ác trên đời Quê hương, quê hương đã quen Dù da diết nhưng nghe lời bạn. , chúng sẽ không bao giờ nhỏ. ” ‘
Hãy lấy tình cảm gia đình, tình cảm quê hương sâu nặng làm cái nôi, là cội nguồn của sự lớn lên của mọi người, là đức tính cao quý của những người cha “dạy con” của các đồng chí, mong các bạn luôn tự hào về quê hương mình, một quốc gia mà bạn tôn trọng và tôn trọng. “Đồng minh” (người xa quê) đầy tình cảm, nhẫn nại chịu đựng gian khổ nhưng trái tim luôn mang trong mình ước mơ tự do.
“Người tôi yêu, con trai tôi buồn quá nên tôi lo lắng”
Những lời “nói với con” của người cha là lời bày tỏ tình cảm của mình bằng cả tấm lòng và tình yêu thương của người cha. Giọng thơ nhẹ nhàng, tha thiết và cách xưng hô trìu mến “tình đồng đội” thể hiện tình cảm gắn bó thiêng liêng của mọi người với quê hương. Câu thơ gợi cảm, tự nhiên “Thương lắm con ơi” là lời ca ngợi và mong muốn con mình biết trân trọng và giữ gìn những phẩm chất tốt đẹp, những phẩm chất cao quý của đất nước mình. Kết cấu của bài thơ này là sóng đôi, cân đối, giản dị, không cầu kì thể hiện “nỗi sầu cao” là nỗi niềm của những người quanh năm phải xa làng, tiếng bước chân của họ đi qua núi cao xa hơn. Qua đó, chúng ta thấy được đồng bào mình đang sống một cuộc đời gian khổ, nghèo khó, vất vả, lam lũ. Họ kiên nhẫn chịu đựng những đau buồn triền miên nơi quê nhà. “Còn lâu mới nâng cao được ý chí trưởng thành”, người cha muốn nhắn nhủ với con rằng ai cũng có ý chí và nghị lực, ai cũng muốn bay cao hơn nữa trong tương lai. Bài thơ ngắn gọn nhưng khẳng định niềm tự hào về phẩm chất và truyền thống của dân tộc. Tự hào về ý chí, nghị lực và truyền thống tốt đẹp của “người đồng đội”, mong các bạn luôn sống yêu thương, trung thành với quê hương đất nước:
“Dù sao, tôi sẽ sống trên một tảng đá, tôi không ghét đá gập ghềnh, tôi sống trong thung lũng, tôi không ghét thung lũng nghèo”
Từ “sống” và những ám chỉ “không chê vào đâu được” thể hiện tình cảm gia đình, lòng trung thành và sự tận tụy chia sẻ. Không gian được miêu tả trên đá, thung lũng kể về những khó khăn vất vả của quê hương. Từ “gập ghềnh” gợi hình ảnh về cuộc sống bất ổn, bấp bênh. Từ đó, người cha mong con trai sống trọn tình yêu thương, trung thành với quê hương, dù quê hương còn nhiều khó khăn, gian khổ. Đồng thời, người cha khuyên con trai phải có hoài bão và nghị lực vươn lên trong cuộc sống:
“Sống như sông, lên xuống thác ghềnh, không lo khổ”
Hình ảnh so sánh cụ thể “Sống như một dòng sông”. Người cha khuyên con trai phải sống lớn, tự do, rộng mở, không chấp nhận thực tế một cách thụ động, luôn hướng về tương lai, không bao giờ khuất phục trước cuộc đời nhỏ nhen, tầm thường. Kết hợp phép ẩn dụ “lên và xuống dòng” kết hợp với câu nói đơn giản hàng ngày “đừng lo lắng về công việc khó khăn”, tôi mong muốn các bạn sẵn sàng đối mặt với những khó khăn và thử thách trong cuộc sống mà không bị lung lay hay nản lòng. . Vì cuộc đời sẽ chẳng bao giờ êm đềm như mặt hồ mùa thu, hãy ngẩng cao đầu và dũng cảm vượt qua những gian nan, thử thách của cuộc đời. “Đồng minh không chỉ giàu ý chí, mà còn giàu đời sống tinh thần, tinh thần tự do, chất lượng xây dựng quê hương rất tuyệt vời:
“Người liên minh thì thịt dày, thịt dày, nhưng không ít kẻ ác. Người liên minh thì đục đá nuôi gia đình, đó là tục lệ quê người.”
Giọng thơ dịu dàng, tha thiết như một câu tâm tình. Hai dòng đối lập:
“Không ai là nhỏ cả”
Hình ảnh cụ thể về “Hide” cho chúng ta thấy sự đơn giản và giản dị của các đồng minh của chúng ta. Giọng thơ khẳng khái “chẳng có mấy ai”, thể hiện niềm tự hào về lẽ sống cao đẹp và tâm hồn phong phú của dân tộc. Không ai muốn giới hạn mình trong một cuộc sống tầm thường, ngược lại, ai cũng có ước mơ và hoài bão sống lớn, ai cũng có khát vọng vươn lên. Lời khẳng định trên dựa trên truyền thống tốt đẹp của “đồng minh”:
“Đồng minh đục đá chấn hưng đất nước, quê hương tạo phong tục”
Hình ảnh thể hiện giản dị, cụ thể là “đá tạc” nhưng hàm chứa ý thơ sâu sắc Người dân tộc bao đời nay đã lưu giữ, hun đúc nên mầm sống nhỏ bé nơi miền quê nghèo khó, nhưng tình người thì vô tiền khoáng hậu. . Những người “đồng minh” cần cù, siêng năng luôn gắn bó mật thiết với quê hương, luôn ý thức góp phần làm cho quê hương ngày càng giàu đẹp, phát triển. “Quê hương sẵn sàng” khẳng định quê hương càng phát triển thì đời sống vật chất và tinh thần của con người càng có nhiều thay đổi. Tự hào về truyền thống tốt đẹp của quê hương, người cha đã gửi lời nhắn nhủ chân thành đến con trai:
<3
Tiết tấu chậm rãi, nghiêm túc, những câu ám chỉ “thịt sống” được lặp đi lặp lại nhưng càng khẳng định phẩm chất cao quý của “tình đồng đội”. Lời thơ cô đọng như một mệnh lệnh “lên đường”, đồng thời thể hiện khát vọng thiết tha của người cha dành cho con: khi bắt đầu bước vào đời, con hãy sống đúng với phẩm chất của “người bạn đời”. . Bởi vì những người “miền Nam” có thể khốn khổ và đáng thương, nhưng luôn mạnh mẽ và có ý chí cao. Mình có thể “thô lỗ”, áo chàm thô sơ nhưng không nhỏ nhen nên không bao giờ bằng lòng với cuộc sống tầm thường hẹp hòi, phải biết trân trọng, giữ gìn và tiếp nối những truyền thống của quê hương đất nước. Vượt qua khó khăn thử thách và tự tin bước vào đời. Cuối bài thơ chỉ có hai chữ “Hãy nghe tôi nói”. Những câu thơ súc tích như lời răn dạy: không chối bỏ cội nguồn dân tộc, hãy khắc ghi tình yêu quê hương vào lòng, luôn trân trọng và tiếp nối truyền thống dân tộc. Đó là tấm lòng của một người cha dành cho con mình, hay nói đúng hơn là đất nước của chúng ta.
Tóm lại, giọng điệu chân thành, ngôn ngữ thơ giản dị, hình ảnh thơ vừa cụ thể vừa khái quát, đầy chất trữ tình. Bài thơ thể hiện niềm tin tưởng và hy vọng của người cha vào tương lai của con trai mình. Đồng thời cũng khiến ta cảm nhận được tấm lòng nhân hậu, thủy chung của người dân phố núi. Nhờ đó, mỗi chúng ta khơi dậy lòng gắn bó với truyền thống, quê hương và ý chí tiến bộ, trở thành người làm chủ cuộc đời mình và làm chủ cuộc đời của mình.
Cảm nhận nỗi đau của 2 bài học nói chuyện với con bạn – ví dụ 5
Yêu con, nối dõi thế hệ sau, mong muốn tiếp nối tổ tiên và truyền thống dân tộc là những tình cảm cao quý được dân tộc Việt Nam truyền từ đời này sang đời khác. Bài thơ “Nói với con” của nhà thơ Thái y Phượng cũng là một phần cảm hứng cho chủ nghĩa nhân văn bình dân này.
Đây là bài thơ mà tác giả mượn lời của người cha chân chất để dạy con cái cội nguồn dưỡng sinh của mỗi người, đức tính cao quý của quê hương, dân tộc và khát vọng sinh thành của người con. Hãy nhớ rằng, phát triển, xây dựng. Điều này được thể hiện qua hình ảnh mộc mạc nhưng giàu tình cảm của người dân miền núi, tạo cho bài thơ một giọng điệu tha thiết, thân thương và tin tưởng:
“Bạn đồng hành của tôi lắng nghe tôi”
Câu ca dao này kể về cảnh người cha khơi nguồn nguồn nuôi dưỡng con cái khôn lớn, trưởng thành. Với câu ca dao trên, ông cha ta đã ca ngợi những đức tính cao đẹp của con người quê hương, khiến ông tự hào về sức sống bền bỉ lâu bền của truyền thống cao quý của quê hương, đồng thời mong muốn ông tiếp tục tô thắm truyền thống này.
Bài thơ mở đầu bằng từ “đồng minh”, nghĩa là dân tứ xứ, dân tứ xứ, cách nói núi non, giản dị, được lặp lại ba lần trong đoạn văn, y phùng trong Trong số đó đã gửi gắm niềm tự hào của mình về những đức tính cao quý của người dân miền núi, và tình yêu thương vô bờ bến.
Nếu câu “Em yêu anh nhiều” ở trên là yêu cuộc sống bình dị, hạnh phúc, đất nước thơ mộng, tấm lòng chân thành yêu đời thì ước nguyện ở đây còn tha thiết hơn: “Em yêu anh nhiều lắm”. Con trai “. Tình cảm đã nhiều lần được nhắc đến, bởi sau chữ” thương “là những khó khăn, gian khổ của người dân quê mẹ. >
Đồng minh không chỉ là những người đơn giản và tài giỏi trong cuộc sống công việc mà còn là những người biết lo toan, mơ làm giàu:
<3
Chúng ta có thể dễ dàng nhận ra chủ nghĩa hiện thực và ẩn dụ tượng trưng mà nhà thơ sử dụng ở đây. Một cách chân thực, nó miêu tả cảnh điêu tàn, thê lương của người dân tộc Thái dựa vào núi cao vì cuộc sống nghèo khó, vất vả. Dù đau buồn, dẫu khó khăn, gian khổ, họ vẫn bám đất, bán làng, bám quê. Càng lên cao, người ta càng thấy ý chí quyết tâm bảo vệ nguồn dinh dưỡng của người dân miền núi.
Suy nghĩ chân thành và khiêm tốn của Shanren được thể hiện trong những nét tương phản độc đáo. Chúng mang hình dáng của những con sông và có hình dạng đại diện cho vẻ đẹp tâm linh và lối sống. Việc sắp xếp các tính từ “cao”, “xa” theo cách tăng dần cấp độ cho thấy khó khăn, thử thách càng lớn thì ý chí của con người càng mạnh mẽ, quyết tâm chinh phục và vượt qua.
Có thể nói, cuộc sống của đồng đội còn nhiều đau thương, khó khăn nhưng họ sẽ vượt qua tất cả vì họ có ý chí và nghị lực, luôn tin tưởng vào tương lai tươi sáng của dân tộc, và không ngừng mơ về tương lai mà chí lớn vươn tới.
Chính từ giấc mơ đó, người cha đã nhẹ nhàng nhắc nhở con trai mình phải ghi nhớ, rèn luyện và tiến bộ:
“Dù sao tôi cũng sẽ sống trên đá, đừng ghét đá gồ ghề, sống trong thung lũng, đừng trách cằn cỗi, sống như sông, lên xuống thác ghềnh không lo vất vả”
Những bài thơ có hình ảnh cụ thể như núi rừng quê hương được lặp lại bằng cách liệt kê nguồn y liệu: “đá gập ghềnh”, “thung lũng nghèo”, “như dòng sông”, “như dòng suối”, ” phía trên”. Ghềnh dưới thác “…” Kết hợp với những câu ám chỉ: “Đời … đừng chê …”, nhà thơ đã gợi lại cuộc sống gian khổ, thử thách gian khổ của người Thái thuở hồng hoang.
Hình ảnh ẩn dụ “suối sống như sông” gợi lên vẻ đẹp tâm hồn và ý chí của đồng bào. Dù khó khăn như vậy nhưng họ vẫn là những người giàu nghị lực, tâm hồn lãng mạn, hào sảng, như những hình ảnh tuyệt vời của sông núi. Tình cảm của họ trong sáng như suối, tôi sống trước niềm tin yêu cuộc sống và niềm tin vào người yêu.
Phong cách giàu sức gợi của nhà thơ được đặt ra ở giọng văn mạnh mẽ, quả quyết đầy quyết tâm và tự tin. Y phuong nhắc lại với tư cách là một người cha rằng đồng chí, đồng bào dù nghèo khó, vất vả nhưng vẫn trung thành gắn bó với quê hương, cội nguồn.
Vì vậy, nhà thơ với tư cách là một người cha mong rằng con trai mình sẽ tự hào về truyền thống của quê hương và luôn vững tin, vững bước trên đường đời:
“Không ai bằng xương bằng thịt”.
Phẩm chất của con người quê hương còn được ông cha ca ngợi qua những lời lẽ tương phản về ngoại hình và giá trị tinh thần bên trong nhưng lại rất thực của con người miền núi. “Đồng minh” tuy có vẻ ngoài không mấy đẹp đẽ nhưng trong lòng luôn ẩn chứa một sức mạnh tinh thần không bao giờ nhỏ bé và không bao giờ ngừng khát vọng vươn lên.
Lời bài hát mộc mạc, giản dị nhưng đầy cảm xúc. Sự tương phản nâng cao địa vị của người đồng hương của anh ta. Họ giản dị nhưng giàu tinh thần và niềm tin. Họ có thể “bằng xương bằng thịt”, nhưng tâm hồn, ý chí và khát vọng xây dựng tổ ấm thì không hề nhỏ.
Lời nói giản dị, trang trọng và chắc nịch của người cha khiến người con trai hiểu rằng, chính với những người “đồng đội” như vậy, con người mới có ước mơ xây dựng quê hương đậm đà phong tục. tốt đẹp:
Tham khảo: Nghị luận về tinh thần tương thân tương ái
“Những người cùng chí hướng xây dựng đất nước, tạc nên phong cách quê hương”.
Câu này gói gọn tinh thần tự hào dân tộc, bảo vệ nền móng, giữ gìn thuần phong mỹ tục của những nhà gay. “Cắt đá” là công việc vô cùng vất vả, đòi hỏi sự bền bỉ và kiên nhẫn. Lồng ghép “đá vụn” vào tâm trạng thơ trở thành một hình ảnh sống động, gợi cảm. Bởi qua thơ, hình ảnh này cho ta hình dung hiện thực của những người lao động miền núi, khát vọng và ý chí “đẽo đá xây nhà”, tô điểm thêm nét đẹp văn hóa ứng phó với bao thiên tai, bão lũ của nhân dân. Mưa lũ, giặc dốt và bảo vệ quê hương của cả dân tộc ác liệt biết bao.
Đó là hình ảnh Shan (vị vua thứ 18 của nước Anh) nhặt từng trái cây, và hình ảnh anh em nhà Barna, người anh hùng ẩn mình và quyết không khuất phục trước quân xâm lược Pháp để bảo vệ bờ cõi. Em yêu, hãy làm nên chiến thắng lịch sử. Anh hùng cách mạng vì Tổ quốc. Khi tưởng tượng, ta thấy chi tiết “Làm trẻ lại đất nước bằng những tác phẩm điêu khắc trên đá” là một hình ảnh ấn tượng, chứa đầy niềm tự hào cao cả của nhà thơ đối với tổ quốc thân yêu.
Niềm mong mỏi ấy còn được thể hiện qua giọng thơ chân thành, trìu mến và giọng cảm thán: “Con ơi”; “Con ở đâu”; Những lời tâm tình: “Nghe con” nhưng vững tin vào lời nói của người miền núi, bức tranh phong phú về thiên nhiên, xúc động lòng người. Từ đó, tôi nghĩ điều mà một người cha muốn để lại cho con trai mình nhất là niềm tự hào về sức sống, sự bền bỉ trong ngôi nhà tươi đẹp và niềm tin khi đứa con bước ra thế giới:
“Con trai của tôi, thô lỗ như nó, nó sẽ không bao giờ đủ trẻ để nghe thấy bạn trên đường”.
Gánh nặng mà những đứa trẻ mang theo khi “ra đi” không gì khác chính là niềm tự hào về quê hương, cội nguồn và là ý chí, lòng quyết tâm và niềm hy vọng lớn lao về một ngày mai tốt đẹp hơn. Người con bắt tay vào cuộc hành trình, khắc sâu sự giao phó của cha, và không ngừng nhắc nhở cha thực hiện tâm nguyện này. Lời dặn của người cha thật giản dị, dễ hiểu, cảm động, chứa đựng niềm hy vọng lớn lao của người cha, mong người con tiếp tục vững bước trên đường đời, tiếp nối truyền thống, làm rạng danh quê hương.
Với ngôn từ và hình ảnh gợi cảm, ngôn ngữ miền núi giản dị, ví von sinh động, giọng điệu ấm áp tình cảm, nhịp điệu nhanh chậm đầy tình cảm con người, bài thơ ca ngợi phẩm chất tuyệt vời của tình đồng chí, mong đồng chí sống trong tình nghĩa quê hương, đảm đang, tôn chỉ “Uống nước nhớ nguồn” được ông cha ta truyền lại từ đời này sang đời khác. Còn phải biết chịu đựng gian khổ, có ý chí vươn lên.
y phuong rất tinh tế khi lựa chọn hình ảnh và cách diễn đạt. Dường như ông không hề “làm đẹp” hay tô vẽ gì cho hình tượng thơ. Bằng cách này, hình ảnh ngọn núi và “người bạn đồng minh” đã tự nhiên đi vào thơ ông một cách sâu sắc mà chân thực, hồn nhiên mà kỳ dị.
Cho các em cảm nhận ý nghĩa đoạn 2 của bài thơ
Từ quê hương ở cao nguyên, người xứ Đài, thơ ông thể hiện tâm hồn giản dị, mạnh mẽ, trong sáng, cách nghĩ đậm đà hình ảnh con người miền núi. Tác phẩm được viết năm 1980 và in trong tập thơ nam năm 1945. Đó là lời tâm sự của tác giả với người con gái đầu lòng và chính bản thân ông. Đặc biệt đoạn 2 bài thơ: “Đồng chí thương lắm… nghe lời Bác” không chỉ là lời khuyên nhủ đơn thuần mà còn là tất cả sự trân trọng, ngợi ca, tự hào về nhân dân, đất nước.
Sử dụng hình ảnh thơ đẹp, giản dị, dung dị, đặc sắc, gần gũi với con người miền núi, người cha muốn nói với con cái: tình yêu thương của cha mẹ, sự bao bọc của người thân, tình làng nghĩa xóm sâu nặng. Đó là cái nôi nuôi dạy trẻ thơ và là nguồn dinh dưỡng của trẻ thơ. Hãy viết nó ra.
Trong những kỷ niệm ngọt ngào về gia đình, quê hương, người cha tha thiết nói với con về những phẩm chất tốt đẹp của đồng đội. Từ “Đồng minh” có thể nói là một điểm nhấn quan trọng của bài thơ này. “Đồng minh” là cha mẹ, đồng bào, đồng hương, Đài và nông dân.
Cách dùng từ đơn giản, giản dị, hình ảnh cụ thể, điệp ngữ, điệp ngữ, cách dùng cụ thể, kết hợp với nhiều kiểu câu dài ngắn khác nhau gợi bao tình cảm thương yêu đồng loại. “Đồng đội” sống vất vả, nghèo khó, cần cù, chịu khó và lạc quan, chân thành, yêu đời, mạnh mẽ, hoài bão, luôn yêu thương, tự hào và gắn bó với Tổ quốc. Đồng minh không chỉ là những người giản dị, tài giỏi trong cuộc sống công việc mà là những con người biết lo toan, ước mơ làm giàu: người cha muốn dạy con sống phải có lòng yêu thương, trung thành với quê hương đất nước. Xiang, hãy biết chấp nhận và vượt qua khó khăn thử thách bằng ý chí và niềm tin:
“Người tôi yêu, con trai tôi buồn quá nên tôi lo lắng”
Đồng chí sống vất vả nhưng mạnh mẽ, hào hiệp, bền bỉ, gắn bó với quê hương, trung thành với nơi chôn nhau cắt rốn dù quê hương còn nhiều khó khăn, nghèo khổ. Biết đo “độ cao” (tới) đo khoảng cách “xa” (tới) “tu chí lớn”, không bao giờ lùi bước, không bao giờ lùi bước, tâm càng sáng, chí càng cao, tầm nhìn xa, tràn đầy niềm vui. và sự lạc quan.
Người này trong sáng, giản dị, đầy ý chí và niềm tin. Họ có thể “thô lỗ về thể xác” – thô kệch về hình dáng và tư thế; ăn mặc xuề xòa, thiếu sức sống, nhưng không hề nhỏ bé về tâm hồn và ý chí. Họ thấu hiểu những lo lắng và khát khao: “Sầu cao đo ván, xa nâng ngực”. Họ biết tự lực, tự cường, xây dựng quê hương đất nước, giữ gìn truyền thống với phong cách tốt đẹp của đồng chí. Kích thước của nỗi buồn và tham vọng được đo bằng chiều cao và khoảng cách giữa trời và đất. Tình cảm và khát vọng của họ có sức nặng của núi sông:
“Sống trên đá và không ghét đá gồ ghề. Sống trong thung lũng và không ghét đói nghèo. Sống như sông có suối, lên thác xuống ghềnh và không lo vất vả”.
Đó là người bạn đồng hành của tôi. Tuy không giàu nhưng ít kẻ tiểu nhân, ít người cúi đầu trước khó khăn thử thách. Từ đó, người cha mong con một lòng một dạ với quê hương, dùng chính ý chí, nghị lực và niềm tin để chấp nhận, vượt qua khó khăn thử thách. Các ông bố muốn con mình hiểu và vẫn là “người đồng tính” trong mọi hoàn cảnh. Nhà thơ còn ám chỉ những phẩm chất, phẩm chất đáng quý của “người đồng đội” như chấp nhận khó khăn, thử thách, hồn nhiên, mạnh mẽ, chịu đựng, độ lượng:
“Sống như suối như sông, lên xuống thác ghềnh, chẳng lo gian lao”.
Hình ảnh ẩn dụ “suối sống như sông” gợi lên vẻ đẹp tâm hồn và ý chí của đồng bào. Dù khó khăn như vậy nhưng họ vẫn là những người giàu nghị lực, tâm hồn lãng mạn, hào sảng, như những hình ảnh tuyệt vời của sông núi. Tình cảm của họ trong sáng như suối, tôi sống trước niềm tin yêu cuộc sống và niềm tin vào người yêu.
Bài thơ này rất giàu nhạc tính, bao gồm cả ám chỉ, ám chỉ và ám chỉ. Cấu trúc câu và nhịp điệu rất linh hoạt, đôi khi dài và đôi khi rút ngắn. Lời bài hát đơn giản, chắc chắn nhưng xúc động. Đĩnh đạc, đầy cảm hứng, với một thái độ rất tự hào. Để nhắc nhở về việc học hành của con, người cha nhấn mạnh đến truyền thống nghĩa hiệp:
“Đồng minh đục đá dựng nước, quê hương tạo phong tục”.
Câu này có hai nghĩa: Nghĩa đen: “Đá kê gà là một tục thường ở miền núi. Quê hương là khái niệm trừu tượng, biểu thị nơi sinh ra ai đó; Ẩn dụ: nói” Đá tảng để lại đất “là sự khái quát lòng tự trọng. , ý thức xây dựng và gìn giữ quê hương, văn hóa, cội nguồn, góp phần tạo nên những phong tục tập quán đẹp. Đất nước. Quê hương.
Một loạt hình ảnh rất quen thuộc với người Tây Nguyên: đá, thung lũng, ghềnh, thác, suối, sông. Đó là không gian thân thiết của họ và là bức tranh lột tả những vất vả của người dân quê họ. Những câu thơ có nhiều âm tiết, độ dài không đều nhau tạo nên một giọng thơ, khi dồn dập, khi dồn dập, khi ngắn gọn gợi lên những gian nan, vất vả của cuộc đời nhà thơ, đồng thời thể hiện sự hiên ngang, vững vàng, mạnh mẽ. người của đất mẹ.
Ngoài những hình ảnh miêu tả núi rừng gian khó, từ “sống” ở đầu mỗi đoạn thể hiện niềm tự hào, cử chỉ tự hào của người dân quê hương đất nước. Họ dám chấp nhận mọi thứ và đối mặt với mọi khó khăn thử thách. Họ luôn kiên cường, mạnh mẽ, tính tình rộng mở như non sông, luôn kiên trung, thủy chung son sắt với Tổ quốc. Nó vẫn là một ngôi nhà nghèo, làm việc chăm chỉ.
“Hòn đá” xuất hiện đầy ám ảnh trong thơ y học. Thăng trầm là một tảng đá, và cứng đầu cũng là một tảng đá. Thơ là sự thể hiện đầy ý tưởng cao nguyên. Lời thơ gợi cảm, hình ảnh thơ vừa cụ thể vừa khái quát, làm sáng lên vẻ đẹp của con người quê hương: vẻ đẹp của lòng nhẫn nại, vẻ đẹp của sự kiên trì, vẻ đẹp của nghị lực phi thường, vẻ đẹp của sự tự hoàn thiện, vẻ đẹp của chính mình. -Kiểm soát, vẻ đẹp của nghề thủ công Bằng ý chí, niềm tin và hoài bão, họ Đã xây dựng quê hương với những truyền thống tốt đẹp, đáng tự hào.
Ca ngợi đức tính của các đồng chí, mong các đồng chí nhớ ơn quê hương, giữ gìn đạo lý “Uống nước nhớ nguồn” được truyền từ đời này sang đời khác. Hơn nữa, bạn phải biết chấp nhận khó khăn và vươn lên theo ý mình. Người cha mong con hiểu và thông cảm với cuộc sống còn nhiều khó khăn của quê hương, tự hào về truyền thống quê hương, tự hào về dân tộc, vững bước trên đường đời, tự tin vào cuộc sống.
Hãy tự hào về đất nước của mình, sống có ý chí và hoài bão, luôn ngẩng cao đầu, bằng niềm tin và nghị lực tiến về phía trước. Đây là cách tôi sống xứng đáng với đất nước mình, vẫn bằng những vần thơ tha thiết, nhưng với sự nghiêm túc và quyết tâm. Đây là những lời dặn dò ân cần và thiết tha, cũng như một mệnh lệnh: hãy tự tin bước đi trên con đường đời dài rộng bằng một ý chí kiên cường và một tấm lòng rộng lớn. Sống xứng đáng với truyền thống tốt đẹp của quê hương đất nước.
Cuối bài thơ là lời nhắn nhủ, lời dặn dò của một người cha mong con cái hãy tự hào về truyền thống tốt đẹp của quê hương mình, hãy lấy những tình cảm ấy làm gánh nặng để “lên đường”, tiếp tục bước đi trên những đường đời. :
“Con trai của tôi, thô lỗ như nó, nó sẽ không bao giờ đủ trẻ để nghe thấy bạn trên đường”.
Nếu nửa đầu của bài thơ là một khúc ca vui tươi, nhẹ nhàng với hoa lá, tiếng cười và nhiều tình yêu thơm ngát thì nửa sau là một khúc hành khúc vừa háo hức, vừa đắm say. và suối, mang hơi thở, ý chí, niềm tin và sức mạnh của nhân dân quê hương đất nước. Qua đây, người cha muốn truyền cho con trai mình niềm tin yêu và khát vọng.
Hình ảnh “nguyên ẩn” được lặp lại hai lần như muốn con cháu nhớ đến đồng đội giản dị, chân chất nhưng có lẽ sống cao cả. Trên đường đời phải sống cao thượng, có tự trọng thì mới xứng với họ. Cho dù con đường phía trước có đầy chông gai thì em cũng “không bao giờ nhỏ bé”. Hãy tự tin tiến về phía trước, vì sau lưng bạn là quê hương, là quê hương, vì trong trái tim bạn ẩn chứa những phẩm chất đáng quý của một người đồng đội.
Hai chữ “nghe con” chứa đựng tình yêu thương, sự mong đợi và niềm tin sâu sắc của mẹ dành cho con: Mong con biết sống tốt, xứng đáng với tình yêu thương của cha. Hai chữ ấy cất lên bài thơ để lại dư âm nhẹ nhàng: Mong em sống có ý nghĩa, biết chấp nhận gian khổ, vươn lên theo ý mình, vững vàng trên đường đời. Điều mà một người cha muốn truyền cho con trai mình nhất là niềm tự hào về quê hương đất nước và sự tự tin khi bước ra thế giới. Nói với tôi rằng nó đã được cha tôi đưa cho tôi. Anh đã nuôi dưỡng trong em những tình cảm đẹp đẽ, đã cho em một hành trang quý giá, sẵn sàng sải cánh cho em bay khắp nơi.
Thể hiện sự tôn trọng, ngưỡng mộ và tự hào đối với người dân và đất nước của họ không chỉ là công việc của những người con y tế. Bài thơ “Người cầm súng mùa xuân”. Tiến về phía trước, trích trong bài hát của Qinghai Xiaochun, đầy cảm xúc.
Với niềm tự hào và sự thiêng liêng trong bốn nghìn năm lịch sử, bài thơ này thể hiện sự liên tưởng của tác giả với mùa Xuân của Dân tộc, tuy “gian khổ, vất vả nhưng vẫn ngời sáng, bền bỉ, bất khuất. đất nước và xây dựng một mùa xuân mới cho đất nước, hình ảnh Tổ quốc nổi bật với khí thế khẩn trương phấn khởi, hai nhiệm vụ ấy đang đè nặng lên vai những người “cầm súng” và “người dại” gieo mùa xuân, canh giữ, kiến tạo. sức sống của mùa xuân trên khắp đất nước.
Khát vọng cống hiến tuổi xuân cho đất nước được thể hiện qua một bài thơ ngũ ngôn nhẹ nhàng, tha thiết, giàu hình ảnh tượng trưng và ý nghĩa khái quát, ngôn ngữ thơ trong sáng, gợi cảm. , hoàn toàn nâng cao giá trị của người khác. Phép điệp và các hình thức tu từ khác như ẩn dụ, hoán dụ … Hai câu thơ này thể hiện sự trân trọng, ngợi ca, tự hào đối với con người và quê hương đất nước. Cả hai bài thơ đều giúp người đọc hiểu rõ hơn giá trị nội dung tư tưởng của tác phẩm và cảm nhận sâu sắc hơn những tình cảm mà tác giả thể hiện trong các bài thơ.
Giọng điệu của khổ thơ thứ hai “Nói với con” là giọng điệu nhẹ nhàng, chân thành và trìu mến hoặc thay đổi tùy theo nội dung của từng đoạn, mặc dù nó thể hiện tình yêu thương sâu sắc của cha mẹ đối với cha mẹ. Tiếng vang tinh tế của một em nhỏ hay nhà thơ trước vẻ đẹp của mùa xuân và sự cống hiến cho đất nước, cuộc đời; cả hai bài thơ đều thể hiện niềm tự hào về quê hương đất nước và niềm tin vững chắc vào những giá trị tích cực vượt thời gian của đất nước. Điều đó cũng khiến cho hai bài thơ này vẫn còn lưu luyến thêm những tâm hồn đồng điệu với thi nhân sau bao năm tháng.
Phân tích đoạn thứ hai của cuộc trò chuyện với con bạn
y phuong là một trong những nhà thơ nổi tiếng của Thái Lan. Những bài thơ của ông thường thể hiện tâm hồn chân chất, mạnh mẽ, ca từ đẹp, giàu hình ảnh con người miền núi. Một trong những kiệt tác của ông phải kể đến bài thơ “Nói với con”, đây là bài thơ về tình cảm gia đình, ca ngợi truyền thống cần cù lao động, sức sống mãnh liệt của con người và quê hương đất nước. Một trong những đoạn trích ấn tượng nhất là khổ thơ thứ hai của bài thơ. Đó là sự thể hiện niềm tự hào về sự năng động, bền bỉ và truyền thống cao cả của quê hương đất nước.
“Con yêu ơi, con buồn quá, con vui lên”
Tác giả sử dụng từ “Mengmin” để nói lên sự gắn bó và yêu quý nền tảng của người dân nơi đây. Người dân Liên minh là dân tộc mình, là tiếng địa phương của người miền núi, là tiếng mẹ đẻ hay nói đúng hơn là ngôn ngữ gốc. Những lời nói của một người cha đối với con mình thật chân thành, tha thiết và tình cảm biết bao. Những người cha trìu mến xưng hô “đồng bào”, gửi gắm đến con cái tình yêu thương, nhớ về cội nguồn dân tộc. Một người cha muốn con trai mình tôn trọng và phát huy những phẩm chất tốt đẹp của đất nước mình. Đặc biệt là câu “I love you so much” nghe thật nghiêm túc, thật chân thành, thật chân thành. Đọc xong bài thơ này, chúng ta như bắt gặp ánh mắt trìu mến của cha nói với con người và quê hương. Tình cảm của người cha đối với quê hương và tình yêu thương tha thiết của ông đối với con người quê hương vừa dễ thương, vừa đáng thương, đáng trân trọng. Câu nói “Em yêu anh nhiều lắm” tuy giản dị nhưng chân thành đã ăn sâu vào lòng người.
Tình yêu thương của người cha dành cho “người bạn đồng hành” của mình còn thể hiện ở sự đồng cảm thấu hiểu những khó khăn, vất vả mà mọi người phải gánh chịu. Đó là “nỗi buồn tầm cao” – nỗi buồn quanh năm của người dân tộc giữa mây trời núi rừng. Thường thì họ phải rời làng, với đôi chân trải dài trên những ngọn núi cao hiểm trở, cuộc sống và sinh tồn vô cùng khó khăn. Đó là cái khó, cái nghèo, cái đói vẫn đeo đẳng nhân dân ta. Sau đó, người cha tự hào nói với con trai rằng ông “còn lâu mới có một trái tim lớn.” Tuy cuộc sống của người dân vùng chúng tôi còn nhiều khó khăn nhưng ai cũng có hoài bão lớn và ý chí bay cao hơn nữa trong tương lai.
Chỉ có hai câu thơ ngắn gọn mà đã khẳng định được niềm tự hào về những phẩm chất tốt đẹp của đất nước, niềm tự hào về ý chí vươn lên của con người nơi đây trong cuộc sống.
“Dù sao, tôi sẽ sống trên một tảng đá, tôi không ghét đá gập ghềnh, tôi sống trong thung lũng, tôi không ghét thung lũng nghèo”
Lời chia sẻ chân thành và chân thành của một người cha rằng dù hoàn cảnh khó khăn đến đâu vẫn không “chê” quê, vẫn vượt qua. Đây là sự khẳng định tình cảm sâu sắc và lòng trung thành của các “Cường quốc Đồng minh” đối với đất nước và dân tộc. Ba câu thơ lịch sử giàu hình ảnh gợi lên không gian sống đồng bằng, khắc khổ, cằn cỗi của chúng ta. Nhất là hai chữ “sống” và “đừng chê” cho ta thấy tấm lòng của ông cha ta giàu có đến nhường nào. Dù hoàn cảnh nghèo khó, khó khăn, chông gai đến đâu, tôi mong các bạn hãy vượt qua tất cả bằng tất cả tình yêu và nghị lực của mình.
“Sống như sông, lên xuống thác ghềnh, không lo khổ”
Văn bản phân tích câu 2 nói với bạn – đây là lời nhắn nhủ bạn hãy vững vàng như sông suối, dù lên xuống thác ghềnh cũng sẽ vượt qua mọi khó khăn trước mắt. Tác giả sử dụng khéo léo những hình ảnh phong phú và những từ ngữ liên quan đến dân tộc. Sông, suối, thác, ghềnh đều là những cảnh vật quen thuộc với người dân miền núi. Dùng những hình ảnh này để nói lên sự khó khăn, vất vả nhưng cũng để ca ngợi lòng kiên trì và nghị lực phi thường của con người nơi đây. Cuộc sống vốn không êm đềm như giang hồ “lên xuống thác ghềnh” nhưng con người nơi đây vẫn không quản ngại khó khăn, sẵn sàng cho mọi thử thách phía trước. Đây là nỗi lòng của một người cha muốn truyền lại cho con trai mình.
“Người liên minh chất lượng kém, kẻ tiểu nhân không ít. Người liên minh đục đá nuôi gia đình, làm phong tục quê hương.”
Ở đoạn thơ này, chúng ta càng thấy thêm một lời khẳng định tình đồng chí. Hình ảnh của Ally được thể hiện là “làn da nguyên thủy”, một vẻ đẹp bình dị, rắn rỏi, khỏe khoắn. Hình ảnh người lao động băng rừng vượt suối. Lời văn giản dị, không trang trí miêu tả đầy đủ vẻ đẹp bên ngoài của các dân tộc thiểu số. Đặc biệt, hình ảnh bên ngoài đối lập hoàn toàn với bên trong “không ai là nhỏ”. Nếu vẻ đẹp bên ngoài thô kệch, thiếu hoàn hảo thì ngược lại, vẻ đẹp tâm hồn rất được trân trọng và tuyệt vời. Tất cả những người bạn đồng hành đều có ý chí kiên cường, khát vọng sống tốt đẹp, nghị lực để đạt được mong muốn đó. Không ai là “bé nhỏ” – đó là sự nhỏ bé của tâm hồn chứ không phải vẻ bề ngoài. Hai bài thơ được đặt cạnh nhau, đối lập nhau càng làm tôn lên vẻ đẹp tâm hồn của người dân miền núi. Họ sống trên núi nên trái tim, tâm hồn và khát vọng cũng lớn như núi. Sau đó:
“Nhân dân các nước Đồng minh đục đá chấn hưng đất nước, nhưng thuần phong mỹ tục.”
Họ đã xây dựng tổ ấm của mình bằng chính hai bàn tay của mình. Hình ảnh “bàn đạp” là một hình ảnh rất vất vả, đòi hỏi sự kiên trì và nhẫn nại. Đó là hình ảnh ẩn dụ thể hiện lòng tự hào dân tộc và ý thức bảo vệ quê hương. Hình ảnh “đá tạc” giản dị, chân chất nhưng cũng hàm chứa nhiều sức liên tưởng. Qua đoạn thơ ta hình dung được những con người lao động miền núi với khát vọng “đẽo đá đắp non sông quê hương” tôn lên nét đẹp văn hóa dân tộc, vượt qua muôn vàn thiên tai, bão lũ, bom đạn tàn khốc. Bảo vệ đất nước. “Phong cách quê hương” càng khẳng định khi chúng ta làm giàu cho quê hương thì quê hương sẽ mang lại sự phát triển về vật chất và tinh thần cho cuộc sống của con người. Đây là hai câu thơ liên kết với nhau. Khi chúng ta xây dựng một ngôi nhà đẹp là chúng ta đang xây dựng một cuộc sống vật chất và tinh thần tốt hơn cho chính mình.
<3
Nhịp điệu chậm rãi, chân thành của bài thơ như một lời nhắn nhủ chân thành từ tấm lòng của một người cha. Cha tái khẳng định rằng đồng minh của ông là “da sống”, một hình ảnh đáng được trân trọng và tự hào. Hình ảnh gian khổ, lam lũ nơi núi rừng bao la. Hình ảnh núi non hùng vỹ, vững chãi. Tuy bề ngoài không đẹp đẽ, thô kệch, giản dị, nhưng cha tôi nhắc nhở tôi rằng dù có đi đâu, làm gì cũng không ngừng nuôi chí hướng thiện, luôn tự hào về quê hương đất nước, sống trong khao khát, hy vọng và đam mê. Dân tộc ta có thể nhỏ bé, khiêm tốn nhưng tinh thần và chí khí thì rất lớn. Sự đối lập giữa thể xác và tâm hồn càng khẳng định niềm tự hào về dân tộc miền núi, đồng thời cũng thể hiện tình yêu, niềm tự hào của ông cha đối với quê hương đất nước.
“Hãy nghe tôi” cuối cùng nghe vừa nhẹ nhàng vừa dứt khoát, một thông điệp và lời khẳng định. Trên đường đời, dù đi đến đâu cũng phải tự hào về dân tộc, tự hào về đồng bào núi rừng, luôn mang trong mình khát vọng, nghị lực và lòng dũng cảm.
Chỉ kể qua câu 2 của bài thơ là chúng ta đã phần nào hiểu được khát vọng lớn lao của các dân tộc miền núi. Thông qua miêu tả, ẩn dụ và so sánh, tác giả đã miêu tả cuộc sống ngoan ngoãn, đáng tự hào của người dân miền núi. Lời bài hát giản dị, chân thành nhưng đã chạm đến trái tim người đọc và cảm nhận được tình yêu thương của người cha dành cho con hay chính xác hơn là đối với quê hương.
Phân tích cho bạn biết khổ thơ thứ hai của bài thơ
Quê hương là đề tài quen thuộc và khơi nguồn tình yêu sâu sắc của người nghệ sĩ. Nếu nhà thơ Du Trung Tuyền sử dụng những vần thơ chân thành, giai điệu nhẹ nhàng “Quê hương là chùm khế ngọt – Cho em trèo núi hái từng ngày…” thì tác giả y phuong lại một lần nữa bày tỏ tình cảm của mình. Giọng của một người cha nói với con trai mình. Tình cảm cha con, gia đình đã được khái quát thành tình cảm quê hương rất đỗi tự nhiên. Điều này được thể hiện rõ trong khổ thơ thứ hai của bài thơ. Tác giả ca ngợi sự năng động và phẩm chất cao quý của người dân miền núi, đồng thời mong muốn thế hệ sau sẽ kế thừa và tiếp nối những truyền thống của dân tộc và quê hương.
“Hỡi con yêu, hỡi kẻ sầu khổ, xa chí, dẫu thế nào, con sẽ sống trên đá chẳng lo đá gồ ghề, sống trong thung lũng thay vì chê nghèo, và hãy sống như một sông như suối, lên xuống thác đổ, không lo “
p>
Tác giả vẫn sử dụng cách diễn đạt phong phú “tình đồng chí” – một cái tên thân thuộc, trìu mến của người Tây Nguyên, gợi lên tình cảm gia đình, gần gũi nhưng cũng là một gia đình. Hệ thống từ ngữ được chọn lọc, cụ thể là động từ “thương” kết hợp với các từ biểu đạt mức độ “rất” để thể hiện sự đồng cảm, sẻ chia thiêng liêng trước những khó khăn, gian khổ, bão táp. Để khắc phục những điều đó, người dân quê hương đo nỗi buồn bằng chiều cao của bầu trời, và đo ý chí của con người bằng khoảng cách của trái đất. Cái “cao” và “xa” trong không gian đất trời là những khoảng không vô tận, gợi nhớ về những ngọn núi cao, trập trùng với bao la, xa xăm. Sự lựa chọn ngôn ngữ tài tình của nhà thơ thể hiện ý chí tiến bộ của con người: khó khăn, thử thách càng lớn thì “liên minh” càng bền chặt để vượt qua thử thách của cuộc đời. Thung lũng “. Bất chấp mọi thiếu thốn, họ vẫn lạc quan, mạnh mẽ” sống “một tinh thần tự do như thiên nhiên:” sống như sông “. Tác giả sử dụng lối đối lập” lên thác “-” “xuống ghềnh” để thể hiện cuộc sống vất vả nơi núi rừng Từ đó nhà thơ đúc kết những nét đẹp truyền thống của đồng bào vùng cao:
“Người liên minh thì thịt dày, thịt dày, nhưng không có nhiều kẻ ác. Người liên minh đục đá nuôi gia đình, đó là tục lệ quê hương”
Nhan đề trìu mến “người đồng chí bằng xương bằng thịt” ẩn chứa niềm tự hào về một con người chất phác, chất phác, chân chất, đồng thời cũng là lời ngợi ca ý chí, bản lĩnh không “ít”. “Của họ. Những phẩm chất tốt đẹp của con người Tây Nguyên được khắc họa ở một tầm vóc oai vệ đối lập với vẻ ngoài” da diết “. Đặc biệt cụm từ” bạn bè đục đẽo “tạo nên sự gợi tả vừa miêu tả việc xây nhà, vừa miêu tả sự tục dựng cổng thành tạo nên những câu nói đặc sắc của truyền thống người dân miền núi Và hình ảnh con người vùng núi Ẩn dụ thể hiện lòng tự trọng, đồng thời đề cao, nâng cao và làm giàu thêm tinh thần quê hương Phong tục và truyền thống văn hóa của quê hương là chỗ dựa, là điểm tựa tinh thần, truyền cảm hứng cho con người vượt qua mọi khó khăn thử thách.
Sau khi nhấn mạnh những phẩm chất của một “đồng minh” với giọng ca ngợi và tự hào, tác giả y phuong kết thúc bài thơ bằng những lời dặn dò đầy tình cảm và ân cần:
<3
Trong những câu thơ tràn đầy tình yêu thương, chúng ta có thể thấy được tình yêu thương và niềm hy vọng mà người cha đã giao phó. Tôi mong muốn con trai lớn lên, trưởng thành, tự tin “ra đi” và có những bước tiến dài trên đường đời, vượt qua những gian nan, thử thách của cuộc đời để trở nên dũng cảm, ngoan cường. Như vậy, lời căn dặn đã trở thành một bài học quý giá, có ý nghĩa giáo dục sâu sắc đối với các thế hệ trẻ ở mọi lứa tuổi.
Qua đó, tác giả đã làm nổi bật vẻ đẹp và phẩm chất cao quý của “người bạn đồng minh” của mình bằng tài năng sử dụng từ ngữ và hình ảnh. Tất cả đều được thể hiện qua thể thơ tự do phù hợp với phong cách nói, tư tưởng của người dân miền núi, lời thơ uyển chuyển và sự kết hợp nhuần nhuyễn các kỹ thuật nghệ thuật.