25 bài phân tích đầu bài về thăm lăng Bác với 2 dàn ý chi tiết và sơ đồ tư duy Giúp các em học sinh lớp 9 hiểu sâu hơn về tình cảm chân thành, tình cảm kính yêu của Bác Hồ kính yêu. Nhà thơ biết ơn vô hạn.
Những vần thơ vào lăng viếng Bác cho chúng ta thêm trân trọng tình cảm chân thành của nhân dân Việt Nam đối với Bác Hồ kính yêu. Vậy các bạn hãy theo dõi bài viết dưới đây của download.vn để có thêm nhiều từ vựng và ý tưởng mới nhé:
Bạn đang xem: Phân tích bài thơ viếng lăng bác
Table of Contents
Phân tích dàn ý các bài thơ của Youling
Đề cương số 1
Tôi. Mở
- Ôn Phương là một nhà thơ tiêu biểu của miền Nam. Tháng 4 năm 1976, một năm sau ngày đất nước giải phóng. Khi Lăng Chủ tịch Hồ Chí Minh được khánh thành, các nhà thơ và các đoàn đại biểu phía Nam ra Hà Nội viếng lăng.
- Bài thơ về thăm Bác đầy thành kính, biết ơn và tự hào, xen lẫn nỗi đau xót của một người con miền Nam lần đầu tiên được vào thăm Bác.
- “Con và Bác” là cách gọi miền Nam rất đỗi thân thương và thân thương. Nó thể hiện sự thân thiết và tôn trọng của bạn.
- Tôi đang ở cách xa hàng nghìn dặm về phía nam và tôi ở đây mong được gặp bạn. Không ngờ đất nước thống nhất, hai miền Nam Bắc hòa làm một, nhưng tôi lại không có ở đây.
- Nhà thơ đã cố tình thay từ “thăm” bằng từ “thăm” để xoa dịu nỗi đau, nhưng vẫn không giấu được niềm xúc động khi tạm biệt cảnh.
- Đây cũng là giọng nói của một Nanzhanzi. Sau nhiều năm mất tích, cuối cùng tôi cũng có thể đến thăm chú của mình.
- Hình ảnh “lũy tre đi trong sương” khiến câu thơ vừa thực vừa ảo. Đến lăng Bác, nhà thơ bắt gặp hình ảnh làng quê Việt Nam rất đỗi thân quen: lũy tre. Cây tre đã trở thành biểu tượng của dân tộc Việt Nam.
- “Gió và mưa” là một cách diễn đạt ẩn dụ cho sự khó khăn. Nhưng dù gian khổ, rừng trúc vẫn hiên ngang. Đây là hình ảnh ẩn dụ khẳng định tinh thần bất khuất và sức sống bất diệt của dân tộc.
- Hai câu thơ với hình ảnh tả thực và ẩn dụ sóng đôi. Câu đầu là hình ảnh thực, câu sau là hình ảnh ẩn dụ.
- Đối với tôi, giống như mặt trời là thể hiện sự vĩnh cửu của tôi, giống như sự hiện diện vĩnh cửu của mặt trời tự nhiên.
- Bạn như mặt trời để tỏ rõ sự vĩ đại của mình, bạn đã mang lại cuộc sống tự do cho dân tộc Việt Nam thoát khỏi đêm dài nô lệ.
- Tôi nhận ra rằng bạn là một mặt trời rất đỏ trong nghĩa trang, đây là sáng tạo của riêng tôi từ xa, và nó phản ánh sự tôn trọng mà tác giả và mọi người dành cho bạn.
- Đó là hình ảnh những người đến viếng lăng mỗi ngày một dòng chảy vô tận, đầy thành kính và tiếc thương, hình ảnh đó như một vòng hoa. Việc lặp lại hàng ngày hai từ trong thánh thư dường như tạo ra cảm giác về cuộc sống vĩnh cửu.
- Hình ảnh viếng Bác trong lăng được tác giả ví như một vòng hoa. Cách so sánh này vừa phù hợp, vừa mới lạ, vừa phản ánh tình yêu và sự tôn trọng mà mọi người dành cho anh.
- “Vương miện hoa” có nghĩa là trẻ em từ khắp mọi miền đất nước đến đây thăm bạn, đến đây để tỏ lòng kính trọng như những bông hoa trong vườn bạn trồng, chăm sóc, nở hoa và thơm ngát. Anh trai.
- Ăn không ngon, ngủ không yên, nhân dân miền nam vẫn bị giặc giẫm đạp. Giờ đây miền Nam đã được giải phóng, các bạn đã đi một chặng đường dài đất nước thống nhất. Nhà thơ muốn quên đi thực tại đau thương, mong đó chỉ là một giấc ngủ bình yên.
- Từ niềm xúc động đến cảm phục, đoạn ba là niềm tiếc thương và mong ước của nhà thơ. Hình ảnh chú tiểu như vầng trăng dịu dàng trong giấc ngủ, tượng trưng cho vẻ đẹp trầm mặc, phong thái ung dung, cao quý. Họ vẫn sống cùng dân tộc Việt Nam, một đất nước thanh bình và tươi đẹp. Chu kỳ cảm xúc của nhà thơ dường như lắng xuống, nhường chỗ cho nỗi xót xa bằng hai câu thơ: vẫn biết … trong tim …
- Hình ảnh “bầu trời xanh” là hình ảnh ẩn dụ cho sự bất tử của bạn. Trời xanh sẽ mãi ở trên đầu con, cũng như con mãi sống với sông núi quê mẹ.
- Tuy nhiên, nhìn hài cốt của anh trong lăng, em thấy anh vẫn đau và buồn trong giấc ngủ êm đềm, êm đềm mà sao lòng anh nhói lên! Dù đã hóa thân vào thiên nhiên, núi rừng nhưng cái chết của Người vẫn không thể xóa nhòa niềm tiếc thương vô hạn của cả dân tộc, bài thơ này là một biểu hiện rất tiêu biểu cho tâm trạng và cảm xúc của Người. bất cứ ai đã từng đến lăng mộ của mình.
- Bài thơ này đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc với ca từ súc tích, giọng văn trang trọng, chân thành và giàu cảm xúc. Bởi bài thơ này không chỉ thể hiện tình cảm sâu nặng của tác giả đối với Bác mà còn thể hiện tình cảm chân thành của hàng triệu người dân Việt Nam đối với vị lãnh tụ kính yêu của dân tộc.
- Mỗi khi đọc bài thơ này, tôi vô cùng xúc động và thầm cảm ơn nhà thơ phương xa này về những vần thơ xúc động.
- Bài thơ này thể hiện lòng thành kính và tình cảm của nhà thơ đối với những người đến viếng lăng.
- Bài thơ trang trọng và chân thành để bày tỏ tình yêu và lòng biết ơn của tôi đối với bạn
- Bài thơ này gợi lên cảm xúc của một người chiến tranh miền Nam đã mong mỏi nhiều năm được đến thăm lăng chú của mình
- Đại từ “con trai” rất gần gũi, nhân hậu, ấm áp, thể hiện lòng mong mỏi được về thăm cha từ bao đời nay của người con trai
- Cách nói dưới cùng với từ “thăm” để xoa dịu nỗi đau mất mát, cũng là một cách thể hiện thân mật những cảm xúc hụt hẫng của tác giả.
- Hình ảnh tượng trưng “hàng tre” gợi sự liên tưởng quen thuộc của con người với hình ảnh đất nước, đất nước đã trở thành biểu tượng của dân tộc
- Cây tre tượng trưng cho khí chất, tâm hồn, sự trung thực, ngoan cường của người Việt Nam.
- Dấu chấm than “ơi” thể hiện niềm tự hào về sự toàn vẹn và sức mạnh của dân tộc ta.
- Đám đông ngắm Bác là hình ảnh có thực, cũng là hình ảnh ẩn dụ đẹp đẽ và sáng tạo của nhà thơ: cuộc đời dân tộc ta nở hoa trong sáng ngời cách mạng của Người.
- Bảy mươi chín mùa xuân: Hình ảnh ẩn dụ về tuổi đời của bà, cả cuộc đời cống hiến cho sự phát triển của đất nước.
- Ánh sáng dịu nhẹ trong lăng gợi một liên tưởng hấp dẫn: “vầng trăng dịu dàng”.
- Những bài thơ của anh luôn gắn với ánh trăng, hình ảnh “vầng trăng” gợi bao xúc cảm và gợi cho ta tâm hồn cao cả.
- Ở con người, sự trang trọng cao quý gặp sự giản dị.
- Dù người đã ra đi, nhưng phận người ra đi là hóa thân vào thiên nhiên, hóa thân vào đất nước, đúng như một người bạn đã viết “bạn hãy sống như thế giới của chúng tôi”.
- “Nỗi lòng” của tác giả là nỗi đau, sự tê tái trong sâu thẳm tâm hồn khi đứng trước tử thi, là tình cảm chân thật của nhà thơ.
- Giọt nước mắt ban mai khi trở về phương Nam: lời từ biệt đặc biệt, lời lẽ thể hiện tình cảm sâu sắc, giản dị.
- Nỗi nhớ nhung, day dứt, không muốn rời xa “dâng trào”.
- Niềm hy vọng chân thành biến thành “chim”, “tre” và “hoa” ở bên cạnh bạn.
- Từ “muốn làm” trực tiếp hoặc gián tiếp thể hiện nỗi nhớ của nhà thơ.
Hai. Nội dung bài đăng
1. Phần 1
-Tác giả mở đầu bằng bài thơ tự sự: “Ta về phương nam thờ Burling”:
<3
2. Phần 2
– Hai câu đầu: “Ngày qua ngày, mặt trời đi qua lăng / Thấy mặt trời trong lăng rất đỏ”.
– Hai câu tiếp theo: “Ngày qua ngày dòng người qua tang / vương hoa, cúng dường Bảy mươi chín con suối …”
3. Phần III
* Quang cảnh và không khí tĩnh lặng trong lăng như ngưng tụ thời gian và không gian: “Người ngủ yên / Giữa trăng dịu dàng”
4. Phần cuối cùng
<3
– Bài thơ này có vẻ rất chân thành bày tỏ niềm tiếc thương vô hạn khi bị kìm nén và rơi nước mắt cho đến giờ phút chia tay.
-Trong tâm trạng nghẹn ngào, nhớ nhung ấy, nhà thơ dường như muốn ở bên Người mãi mãi:
Muốn là cây tre trung thành ở đây
– Thông điệp muốn truyền tải được nhắc đến ba lần, liên tục hình ảnh chim muông, hoa lá, lũy tre như thể hiện khát vọng thiết tha về tâm hồn và lòng biết ơn của nhà thơ. biển người. Lời chúc của nhà thơ thật chân thành và sâu sắc, đó cũng là niềm xúc động của hàng triệu người dân miền Nam trước khi rời lăng sau khi viếng ông.
Ba. kết thúc
Đề cương số 2
Tôi. Mở
– Ghé thăm tác phẩm bài báo nghĩa trang và giới thiệu tác giả
Hai. Nội dung bài đăng
1. Cảm nhận trước lăng
-Những tình cảm chân thành, giản dị và chân thành của tác giả từ phương xa cũng là nỗi niềm của đại đa số người con miền Nam
“Tôi đã đến thăm He Bo Bolling ở phía nam”
-Hình ảnh chiếc bè tre là một hình ảnh ẩn dụ:
2. Nỗi nhớ của tác giả khi đứng trước lăng
– Ở phần thứ hai, tác giả tạo ra một cặp hình ảnh thực và ẩn dụ: mặt trời thiên nhiên lộng lẫy và bóng dáng con người.
– Tác giả so sánh hình ảnh ông mặt trời để miêu tả người chú đem lại nguồn sống, ánh sáng của hạnh phúc, ấm no cho dân tộc.
– Hình ảnh người đi tang, đây là hình ảnh thực thể hiện cảm xúc của người đi tang, lòng thành kính khi vào lăng.
-Hình ảnh thể hiện sự kết tinh tuyệt đẹp của “Xuân hoa thứ bảy mươi chín”.
– Lòng biết ơn chân thành dần biến thành cảm xúc nghẹt thở khi tác giả nhìn thấy anh:
Tôi ngủ yên trong ánh trăng dịu dàng
– Nhà thơ xúc động, đau buồn trước sự ra đi vĩnh viễn của Người:
Biết rằng trời xanh là mãi mãi, sao lòng tôi đau
3. Cảm xúc khi rời lăng của nhà thơ
—— Tác giả nhớ nhung từ biệt, bật khóc:
<3
– “Cây tre trung hiếu” mang cốt cách của đạo hiếu Việt Nam, tính trung thực, kiên trung, đồng thời cũng là lời cam kết sống có trách nhiệm vì chính nghĩa của bản thân.
Ba. kết thúc
– Viếng Lăng Bác là một bài thơ hay và xúc động trong lòng người đọc. Nhân dân Việt Nam đã trung thành và cảm động trước con đường cách mạng mà Người vạch ra.
– Diễn đạt bằng giọng văn trang trọng, ẩn dụ đẹp và gợi cảm, ngôn ngữ súc tích, trong sáng.
Phân tích ngắn gọn về chuyến thăm He Bo Bolling
Bác Hồ là vị cha già kính yêu của nước ta. Viết về bạn không bao giờ là đủ để viết về những công lao to lớn của bạn đối với đất nước. Ngay cả sau khi ông mất, nhiều bài thơ hay về ông đã được ra đời. Một trong những tiêu biểu nhất là tập thơ Những người xa xứ.
Cũng như bao người Việt Nam, mỗi khi nhắc đến Bác, trong lòng tôi lại trào dâng một niềm xúc động. Sự ra đi của bạn là niềm thương tiếc của cả dân tộc Việt Nam. Chính vì vậy bài thơ nào cũng nói về lòng biết ơn và sự kính trọng đối với con người. Những bài thơ viếng lăng Bác đã thể hiện rất rõ điều này.
Ở đầu bài thơ, tác giả cho chúng ta thấy nguồn:
Tôi sống ở miền nam để thăm lăng chú tôi
Lòng kính trọng đối với các chú đã thúc đẩy những người lính miền Nam vào lăng viếng Bác. Đừng bận tâm đến con đường dài và vất vả. Đến với bạn là một điều tuyệt vời và ý nghĩa. Nhìn ra xa qua làn sương mù, nhà thơ có thể thấy rõ hàng tre:
Ngắm nhìn những bè tre vô tận trong sương mù! Những lũy tre xanh Việt Nam xếp hàng, mưa gió xen lẫn, xếp hàng dài
Các thán từ “ơi” gợi nhiều cảm xúc mạnh mẽ trong lòng người đọc. Dù chưa được gặp em nhưng chỉ cần nhìn thấy hàng tre thôi cũng khiến tác giả nghẹn ngào. “Hàng tre xanh Việt Nam”, một hình ảnh biểu tượng tuyệt vời. Con người Việt Nam vốn dĩ gắn bó với bức tường thành lũy tre xanh. Khi nhìn thấy cây tre, chúng ta nghĩ ngay đến những người Việt Nam cần cù, chịu khó một nắng hai sương. Dù phải hứng chịu bao nhiêu bom đạn trong những năm tháng chiến tranh, Tre và dân tộc vẫn kiêu hãnh đứng bên nhau.
Hai câu thơ tiếp theo thực sự đặc biệt:
Ngày ngày mặt trời đi qua lăng và mặt trời trong lăng rất đỏ
Tất cả chúng ta đều biết rằng chỉ có một mặt trời trong tự nhiên. Thông tin “từng ngày” cho chúng ta thấy sự tiến hóa không ngừng của thời gian. Dường như không có ngày nào mặt trời không qua lăng. Nắng bao trùm không gian bên ngoài lăng. Và không gian bên trong tràn ngập ánh nắng. Mặt trời đó là Bác Hồ. Nhà thơ từ xa đã ví von rất tinh tế, như Bác đã chỉ cho chúng ta con đường đi tìm ánh sáng tự do khi Người còn sống. Màu “rất đỏ” càng làm nổi bật hình ảnh chú tiểu.
<3
Trong hai phần tiếp theo, viên phượng vẫn sử dụng cụm từ “hàng ngày” để chỉ dòng người đến thăm lăng không ngừng. Không riêng gì nhà thơ, ai cũng muốn một lần được đến thăm ông để tỏ lòng thành kính với vị anh hùng dân tộc. Động từ “đề nghị” thể hiện lòng biết ơn và sự kính trọng đối với anh ta. Ở đây, tác giả không nói hoa tặng ông mà là “Bảy mươi chín mùa xuân” nói đến tuổi của ông. Chú của chúng tôi mất ở tuổi bảy mươi chín.
Phần thứ ba mô tả sự bình yên của bạn.
Em ngủ yên trong vầng trăng dịu dàng, em vẫn biết trời luôn trong xanh, nhưng em nghe nhói trong tim
Chiến đấu cho đất nước bao nhiêu năm, giờ tôi nằm xuống, nhắm mắt như ngủ. Đó là một giấc ngủ sâu kéo dài vô tận. Trông bình yên nhưng lòng người ở lại vẫn đau đáu. Chỉ đọc bài thơ này thôi cũng khiến lòng ta gợn sóng. Đây là mất mát to lớn, là nỗi tiếc thương bao năm qua không thể nguôi ngoai.
Khổ thơ cuối kết thúc bằng lời chào từ biệt của nhà thơ. Đồng thời, nhà thơ cũng mong được hóa thành chim, hoa, trúc, mãi mãi ở bên mình.
Ngày mai em về phương nam, em xin làm chim hót quanh lăng, em xin là hoa thơm, em xin là cây tre trung thành nơi đây.
Qua bốn câu thơ, với giọng văn chân thành, giản dị, người đọc cảm nhận được tình cảm sâu nặng của nhà thơ miền Nam đối với người bác kính yêu. Bài thơ này tuy đã kết thúc nhưng vẫn để lại nỗi ám ảnh, xót xa trong lòng người đọc. Nhà thơ có tầm nhìn xa không chỉ có thể nói lên tâm tình của mình, mà còn có thể nói thay cho cả dân tộc. sao mà quý báu thế.
Phân tích các bài thơ khám phá lăng mộ – Ví dụ 1
“Miền Nam nhớ nhà, miền Nam nhớ cha”
<3 Với tầm nhìn như vậy – một người miền Nam lần đầu tiên đặt chân đến Hà Nội và vào Lăng viếng Bác – sau bao năm mong mỏi, mong chờ, anh đã đến thăm vị cha già của dân tộc, và từ cú sốc ban đầu, anh viết Bài tiếp theo là bài thơ Viếng Lăng Bác (1976) với tất cả tình cảm chân thành, sâu nặng, thành kính và thiêng liêng.
Trước hết, đọc xong bài thơ “Viếng lăng mộ He Bobo”, từ xa người đọc đã cảm nhận được sự chân thành, xúc động và niềm xúc động sâu sắc khi nhìn thấy ngôi mộ của He Bobo. Sau bao năm khói lửa phương Nam, giờ đây, nhà thơ lần đầu tiên được đặt chân lên mảnh đất Ba Đình lịch sử và vào lăng viếng Bác. Ngay từ đầu bài thơ, Ngụy An Phường đã bộc lộ cảm xúc mạnh mẽ khi nhìn thấy những bè tre quanh lăng:
“Rừng tre vô biên trong sương mù”
Từ truyện cổ tích xa xôi đến thơ ca, văn xuôi: Từ thế giới thần tiên trong truyện cổ tích đến đời thường, tre vẫn là loài cây quen thuộc. Trước lăng Bác, ở chính giữa, rặng tre dường như dài rộng. Tre vẫn hùng vĩ, vẫn mãi xanh tươi Việt Nam. Những chiếc bè tre ấy đã thôi thúc nhà thơ giành lại cuộc sống thanh bình, sát cánh cùng đất nước chống lại kẻ thù chung là cây tre. Tre luôn ngoan cường và là biểu tượng của dân tộc Việt Nam.
“Sợi tre không chịu mọc quanh co không thẳng như gai”
Cây tre Việt Nam – Nguyễn Vy
Trải qua bao năm chiến đấu với con người, cây tre vẫn giữ được vẻ uy nghiêm của mình:
“Mưa bão, xếp hàng”
vien phuong đã sử dụng rất thành công cây tre để gợi lên sự gần gũi, thân thuộc của lăng. Bằng lăng như bóng dáng quê hương, trong rừng trúc không khỏi thở dài:
“Ôi! Sản phẩm Tre xanh Việt Nam”
Chỉ có một tiếng “ồ” nghẹn ngào, trong suốt câu thơ, tất cả mọi người đều quay về bên anh, xếp hàng ngay ngắn, giữ cho anh tỉnh táo. Cách tốt nhất cũng là phương Nam, thật chân thành và cảm động:
“Ngày qua ngày, mặt trời đi qua lăng và thấy mặt trời trong lăng rất đỏ”
“Ngày qua ngày, người đi lại mặc tang, dâng hoa cho lễ tế bảy mươi chín mùa xuân”
Có! Đó là tình cảm chân thành và trân trọng nhất đối với các bạn dù ở phương xa hay ở Việt Nam. Nhìn di ảnh mọi người vào lăng, nhà thơ vô cùng xúc động. “Vương miện hoa khôi” đó là tấm lòng của người dân Việt Nam dành cho các bạn. Cả nước xin thề là một đóa hoa trên vòng hoa trọn đời – bảy mươi chín mùa xuân. Mối quan hệ tình cảm giữa lãnh tụ và nhân dân được miêu tả giản dị, tinh tế khiến người đọc càng xúc động và trân trọng tình cảm này. Khi đến thăm lăng của bạn, tình yêu dành cho bạn từ phương xa thật mãnh liệt:
“Tôi đã đến thăm He Bo Bolling ở phía nam”
Tác giả miêu tả tôi và chú tôi gần gũi và thân thiết với gia đình. Đây là tình yêu sâu sắc và giản dị của người con dành cho cha mình. Đế Xuân, Tửu … Khi làm thơ, tôi gọi con:
Hôm nay tôi sẽ quay lại để thăm lăng của chú tôi
(Chú-yếu tố)
Nhưng “Con của phương Nam” nhìn từ xa mang một màu sắc tươi sáng mới, gợi cảm và trân trọng, vì đó là nơi tôi luôn khao khát.
Bài thơ cứ hiện lên những cảm xúc lạ lùng:
“Ngày qua ngày, mặt trời đi qua lăng, và một mặt trời rất đỏ được nhìn thấy trong lăng”
Nhà thơ sử dụng hình ảnh ẩn dụ mặt trời để nói lên công lao của Người – Người là mặt trời của chân lý cách mạng, là vầng hào quang soi đường dân tộc, là ánh sáng mùa xuân tươi tốt cho sự sinh sôi của cỏ cây. Bạn đã đưa mọi người thoát khỏi kiếp nô lệ vào cuộc sống tự do. Đồng thời, hình ảnh đó còn thể hiện sự hiện diện của anh trong lòng dân tộc – anh là cội nguồn của sự sống. Quả là một bức tranh đẹp, mang ý nghĩa sâu sắc, tinh tế, giản dị mà cảm động. Trong niềm xúc động mạnh mẽ ấy càng bộc lộ sự kính trọng đối với người chú:
“Em ngủ yên trong vầng trăng dịu dàng, vẫn biết trời xanh là vĩnh hằng”
“Mặt trăng … bầu trời xanh …” Những hình ảnh đẹp đẽ và rộng lớn lần lượt hiện ra khiến người ta không khỏi suy nghĩ. Hãy nghĩ đến sự vĩnh hằng, sự vô tận đến bất tử của vũ trụ, sự siêu phàm vô hạn của loài người.
Nhà thơ nhìn thấy người chú của mình, vị cha già của đất nước, đang nằm yên bình trong giấc ngủ, dưới ánh trăng êm dịu. Nhưng vầng trăng ấy là vầng trăng lí tưởng, là hình ảnh tượng trưng cho tất cả tình cảm yêu thương dành cho Người. Distant mô tả thành công dòng cảm xúc này giữa thực tế và tưởng tượng, giữa lý trí và thực tế. Anh ấy xuất phát từ tình cảm chân thành.
Tâm tình của Nanzi đã thay đổi, và nhà thơ đã thay mặt nhân dân cả nước thắp hương thành kính.
Nhưng, đã đến lúc nói lời tạm biệt. Thời gian ở bên người chú rất ngắn ngủi, nhà thơ lại phải vào nam. Tại đây, dòng cảm xúc được đẩy lên cao trào, trào dâng một cách mạnh mẽ:
“Nước mắt vào Nam”
Nói như tiếng Quan Thoại, không yêu cầu kỹ năng. Giọng thơ này không ồn ào nhưng đọc lên đầy cảm xúc. Trước hết, về cách nói, cách diễn đạt mang một cảm giác rất miền Nam: chân thành, thẳng thắn nhưng không thô lỗ. Thay mặt cho đồng bào ở phương Nam xa xôi, tác giả bày tỏ niềm tiếc thương vô hạn. Đứng trước quan tài của chú nhà thơ và những người khác, người đọc đồng cảm với nhà thơ, thương nhớ và đồng cảm.
Những lời chúc chân thành ở cuối bài thơ không của riêng ai:
“Em muốn làm chim hót quanh lăng, hoa thơm, cây trúc trung thành nơi đây…”
Nói như sóng, khẳng định lòng trung thành của nhà thơ đối với bạn. Hình ảnh cây tre tái hiện, bài thơ cất lên một cách tự nhiên, tinh tế, nhưng không có chiếc bè tre, đối tượng ở đầu bài thơ tan biến vào chủ đề. Nhà thơ nói cho mình, nhưng cũng là cho ý chí của mỗi chúng ta: trở thành vạn vật (chim, hoa, tre) bên mình mãi mãi.
“Bây giờ bạn ngủ, chúng tôi xem giấc ngủ”. Bài thơ tuy đã qua nhưng để lại ấn tượng sâu sắc trong tâm trí người đọc. Bài thơ này thể hiện tình cảm chân thành, thiêng liêng của tác giả đối với Người, cũng như tình cảm của cả nước dành cho Người. Mỗi chúng ta hãy càng thêm yêu mến Bác, sống và làm việc theo gương Bác Hồ kính yêu.
Phân tích các bài thơ của Youling – Ví dụ 2
Vị cha già kính yêu của dân tộc Việt Nam, Chủ tịch Hồ Chí Minh, suốt đời luôn nói “miền Nam ruột thịt” và hứa sẽ đến thăm trong ngày thống nhất. Tuy nhiên, khi miền Nam được giải phóng, thống nhất đất nước thì người chú đã không còn ở đó nữa. Những người con miền Nam nhớ ông chỉ biết đến thăm ông bằng lăng, phương xa là một trong những người con ấy. Với niềm xúc động dâng trào của người con khi nhìn lại cha mình, Wenfang đã đăng bài thơ viếng lăng Bác, thể hiện tâm trạng của nhà thơ, của con cháu cả nước và là tiếng nói thành kính đối với Người.
Đây là một trong những bài thơ hay và cảm động về lãnh tụ Hồ Chí Minh. Bài thơ được viết theo thể thơ tự do, gồm 4 khổ, mỗi khổ 4 dòng. Cảm hứng cho bài thơ này là sự xúc động, sự kính trọng là lòng biết ơn và niềm tự hào, niềm tiếc thương xen lẫn xót xa khi tác giả miền nam đến thăm Lăng Bác. Giọng điệu trang nghiêm, thành kính trong bài thơ càng tôn thêm cảm xúc và không khí trang nghiêm của lăng. Trình tự thời gian và chuyển động không gian của các mạch cảm xúc tiếp cận.
Vì vậy, đọc một bài thơ giống như việc theo chân tác giả vào lăng viếng ông. Cảm xúc về ngoại cảnh Lăng Ku 1 tập trung ở hình ảnh chiếc bè tre, mùng 2, mùng 3, trong dòng người vô tận đến viếng nghĩa trang, nhà thơ đã cảm nhận và suy tư về vị lãnh tụ kính yêu này của dân tộc. Khổ thơ thứ tư nói về cảm xúc của ông khi trở về phương Nam, và nhà thơ mong rằng trái tim mình sẽ mãi ở trong lăng.
Hai dòng đầu của bài thơ này như một lời tự sự với nhiều cung bậc cảm xúc:
Tôi đi về phía nam để thăm lăng mộ của chú tôi. Tôi nhìn thấy một khu rừng tre khổng lồ trong sương mù
Ông mất trong khi đất nước vẫn còn bị chia cắt. Bài thơ của Viễn khơi dậy cảm xúc của một người con miền Nam sau bao ngày mong mỏi lần đầu tiên được vào lăng viếng Bác. Cách xưng hô “con” và “chú” vừa thân thương, vừa thân thương, vừa kính trọng như người con lâu ngày nhìn lại cha mình. Vì vậy, tác giả thay từ “thăm” bằng từ “thăm” như một lời thể hiện nỗi đau nội tâm của mình. Cũng trong đoạn này, trong cảnh quanh Lăng Bác, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt tác giả là hàng tre. Nhà thơ cảm nhận được đó là hồn quê thân thuộc của quê hương Việt Nam:
Ngắm nhìn những bè tre vô tận trong sương mù! Hàng Tre xanh Việt Nam dù mưa gió vẫn xếp hàng dài.
Hình ảnh bè tre quen thuộc đi vào mạch cảm xúc một cách tự nhiên nhưng mang nhiều ý nghĩa sâu sắc. Từ những bè tre bên lăng Bác, nhà thơ liên tưởng đến cây tre Việt Nam, bản lĩnh và sức sống ngoan cường của dân tộc Việt Nam. Cây tre vừa có nghĩa thực vừa có ý nghĩa ẩn dụ. Vì vậy, lăng như ở giữa trung tâm làng quê Việt Nam, trở nên gần gũi, bình dị, lăng như ở giữa lòng dân tộc, ấm áp biết bao! Khi nói cây tre là nói Việt Nam, nói đến Việt Nam là nghĩ ngay đến Bác. Một kết nối không thể giải thích khác!
Phần thứ hai bắt đầu bằng hình ảnh của “Mặt trời”:
Ngày ngày mặt trời đi qua lăng và mặt trời trong lăng rất đỏ
Có hai “mặt trời”: “mặt trời” trong phần trước là một hình ảnh thực, và “mặt trời” trong phần tiếp theo là một hình ảnh ẩn dụ. Bác là mặt trời chói lọi thể hiện sự cao cả và sự sống vĩnh hằng của con người; nhà thơ là vầng thái dương chói lọi của cách mạng vô sản … So sánh “mặt trời” với Bác không chỉ là sự kính trọng đối với lãnh tụ, mà còn là sự kính trọng đối với vị lãnh tụ của toàn thể nhân dân Việt Nam. Sự tôn trọng này cũng được phản ánh trong hình ảnh. Số lượng người đến thăm lăng mỗi ngày:
<3
Mọi người đến thăm bạn, mang hoa đến thăm bạn, đó là hình ảnh thật. Nhưng nhà thơ muốn nói đến một “vương miện hoa” khác. Nhìn dòng người bất tận, nhà thơ như thẫn thờ. Đó là hình ảnh kết hợp giữa hiện thực và ẩn dụ, thể hiện lòng thành kính của mọi người đối với Bác.
Trong khổ thơ thứ ba, nhà thơ miêu tả cảm giác của mình khi vào lăng:
Anh ngủ yên trong vầng trăng dịu dàng, còn biết trời xanh còn mãi, nhưng nghe lòng đau!
Khổ thơ gồm 4 câu và 7 ký tự cân đối, trang trọng, vang vọng không khí linh thiêng, trong lành của lăng. Không gian và thời gian như ngừng trôi trước một hình ảnh vĩnh hằng. Nhà thơ cảm thấy mình chỉ đang chìm trong giấc ngủ “yên giấc ngàn thu”. Đây cũng là ấn tượng thực sự khi mọi người đến thăm lăng và chú. Hình ảnh “vầng trăng” là sự liên tưởng độc đáo và bất ngờ của nhà thơ. Có thể hình dung bắt đầu bằng ánh sáng rất dịu, trong veo trong không gian lăng. Khi được trình bày bằng hình ảnh thơ, “Vầng trăng dịu dàng” gợi lên tâm hồn trong sáng đẹp đẽ của con người và bài thơ đầy ánh trăng.
Nhà thơ tiếp tục liên tưởng đến hình ảnh “trời xanh” từ hình ảnh “vầng trăng”. Bầu trời xanh là hình ảnh tuyệt vời và vĩnh cửu của thiên nhiên. “Bầu trời xanh”, “mặt trăng” và “mặt trời” đã trở thành tổng hòa của vũ trụ bao la và rộng lớn. Thủ trưởng nhà thơ từng viết: “Bạn hãy sống như thế giới của chúng tôi”. Bác tôi đã qua đời, nhưng Bác vẫn ở lại quê hương, như trời xanh muôn thuở. Dù vẫn tin điều này nhưng tôi không khỏi đau xót trước sự ra đi của anh: “Sao mà nghe nhói đau!”. Bài thơ thể hiện nỗi đau buồn một cách cụ thể và trực tiếp dưới dạng câu hỏi tu từ.
Trong khổ thơ cuối, nhà thơ thể hiện nỗi nhớ về phương Nam:
Ngày mai em về phương Nam, em xin làm chim hót quanh lăng, em xin là hoa thơm, em xin là cây tre trung thành ở đây
“Ngày mai miền Nam”, nhớ em đến “rơi lệ”. Bài thơ có lối diễn đạt chân chất, mộc mạc đậm chất Nam Bộ. Ba câu cuối dùng “muốn làm” như một sự ám chỉ, vừa thể hiện ước muốn của nhà thơ, vừa thể hiện mong muốn của nhà thơ muốn biến nó thành cảnh vật bên lăng: “Tôi muốn chim hót.”, “Tôi muốn trở thành một hoa thơm ”, và quan trọng nhất là“ Em muốn làm cây tre trung thành ”, được bổ sung vào những“ bè tre ”quanh Lăng Bác.
Hình ảnh hàng tre trong khổ thơ đầu được lặp lại ở cuối bài, tạo thành một kết cấu đầu cuối tương ứng, hình ảnh đậm nét ấn tượng, dòng cảm xúc trọn vẹn.
Bài thơ có giọng điệu phù hợp với tình cảm và nội dung tình cảm: trang trọng và sâu lắng, tha thiết mà đau xót và tự hào. Câu thơ tám ký tự, có bảy hoặc chín ký tự xen kẽ ở giữa. Nhịp thơ chủ yếu chậm rãi, thể hiện sự trang trọng, thành kính và niềm xúc động sâu sắc. Chỉ khổ cuối của bài thơ là có nhịp điệu nhanh hơn, phù hợp với sắc thái khát vọng. Hình ảnh thơ có nhiều sáng tạo, kết hợp giữa hình ảnh thực với hình ảnh ẩn dụ và biểu tượng. “Mặt trời trong Lăng”, “Cô bé”, “Mặt trăng”, “Bầu trời xanh”… vừa quen thuộc, gần gũi với hình ảnh thực mà lại vừa sâu sắc, ý nghĩa. Quốc gia là lãnh tụ kính yêu.
“Viếng lăng Bác” đã để lại những tình cảm chân thành, sâu sắc trong lòng người đọc. Bằng hình ảnh ẩn dụ độc đáo và lối tu từ độc đáo, Viễn Đông thể hiện một hồn thơ giàu nhân cách. Qua bài thơ này, viên phùng đặc biệt lấy nhân dân miền Nam và nhân dân cả nước dành cho Người tình cảm chân thành và sự tôn kính thiêng liêng. Bài thơ này sẽ tiếp tục sống mãi trong lòng người đọc, nhắc nhở các thế hệ về những chiến công oanh liệt của cách mạng tiền bối, sống xứng đáng với sự hy sinh của con người vĩ đại và giản dị là Chủ tịch Hồ Chí Minh. Thời gian tồn tại:
Chỉ cần quên đi mọi thứ về bản thân mình, giống như một dòng sông đầy phù sa
Phân tích các bài thơ của Youling – Ví dụ 3
Tôi nhớ miền Nam, tôi nhớ nhà, miền Nam muốn cha tôi
Hy vọng và mong muốn của những người đồng hương của tôi đã qua đi trong chuyến lưu diễn! Ông đã ra đi mãi mãi để lại bao tiếc thương trong lòng mỗi người dân miền Nam. vien phuong – một nhà thơ trẻ miền Nam – có duyên được viếng lăng Bác. Tác giả đứng trước vị cha già của nhân dân và thay mặt đồng bào miền nam bày tỏ tình cảm của mình. Khoảng cách đã đánh vào đáy lòng tôi và viết bài Viếng Lăng Bác. Đây là bài thơ đầu tiên gợi cho tôi những cảm xúc sâu sắc nhất.
Cảm xúc đầu tiên mà chúng tôi cảm nhận được từ bài thơ này có lẽ là vì bài thơ này thể hiện tình cảm chân thành và giản dị mà người miền Nam muốn gửi gắm, cảm ơn nơi phương xa đã gửi gắm bao hy vọng và mong đợi của họ đối với bạn. đến.
Ngạt ngào cảm xúc, ở đầu bài thơ, tác giả viết:
Tôi đi về phía nam để thăm lăng mộ của chú tôi. Tôi nhìn thấy một rừng tre bất tận trong sương mù, Ôi Tre! xanh việt nam
Tình cảm của nhà thơ chân thành, gần gũi. Một người lính miền Nam được vào lăng viếng Bác là một vinh dự lớn. Vì vậy tình yêu của tác giả dành cho bạn là chân thành. Lời thơ ấm áp tình người, xưng hô “son” một cách trìu mến. Vì mọi người đều là người con chung thủy của bạn. Tác giả đã khéo léo chọn hình ảnh cây tre để tạo nên hình ảnh quen thuộc của địa phương và làm phong phú thêm bài thơ. Nói đến hình ảnh cây tre là chúng ta nghĩ ngay đến đất nước và con người Việt Nam với nhiều đức tính cao quý: bất khuất, ngoan cường và đầy ý chí quật cường.
Theo lời kể của một nhóm người, tác giả đã đến thăm lăng Bác và nhà thơ đã nhìn thấy:
Ngày ngày mặt trời đi qua lăng và mặt trời trong lăng rất đỏ
“Mặt trời” đi qua lăng mỗi ngày là mặt trời của thiên nhiên, là nguồn sáng lớn nhất và sáng nhất. Nhưng mặt trời trong lăng còn nhận ra một mặt trời “rất đỏ” khác. Một hình ảnh nhân hoá đầy thành kính đối với các cô chú. Bằng hình ảnh ẩn dụ, nhà thơ so sánh Người với “mặt trời”, một mặt trời đỏ cách mạng sẽ mãi mãi soi sáng con đường tiến lên của chúng ta với sự nghiệp cách mạng vĩ đại của nó. Đây là nghệ thuật sáng tạo của tác giả. Độc đáo, nhà thơ còn tạo ra một hình ảnh khác để ám chỉ anh:
<3
Hình ảnh những người đi tang, đặt một vòng hoa không chỉ là một hình ảnh thực tế của việc xếp hàng dài của mọi người vào lăng trông giống như một vòng hoa bất tận. Nó cũng mang một ý nghĩa tượng trưng: cuộc đời của họ nở hoa dưới ánh sáng của người chú của họ. Những bông hoa đó là tốt nhất. “Dâng bảy mươi chín suối” là hình ảnh ẩn dụ chỉ một người đã sống ở kiếp thứ bảy mươi chín, tươi cười rạng rỡ như ngày xuân. Ánh sáng anh minh được nhà thơ miêu tả như vầng trăng dịu dàng:
Em ngủ yên trong vầng trăng dịu dàng, em vẫn biết trời luôn trong xanh, nhưng em nghe nhói trong tim
Ánh sáng mờ ảo của lăng gợi liên tưởng hấp dẫn của nhà thơ về “ánh trăng”. Tác giả thể hiện sự hiểu biết của mình về người chú qua sự liên tưởng kỳ lạ này. Vì trăng và tôi đã từng ở tù với những vần thơ của bác tôi, trên chiến trường, và nay trăng cũng về ngủ yên cho con người. Với hình ảnh “vầng trăng dịu dàng”, nhà thơ còn muốn tạo ra một hệ thống hình ảnh vũ trụ để so sánh với mình. Đó là chú của chúng tôi. “Mặt trời”, “Mặt trăng” và “Bầu trời xanh” là những nhà thơ so sánh cái bao la của vũ trụ với cái bao la của tình yêu. Nó cũng phản ánh sự vĩ đại và sáng chói của những người đồng hành cùng doanh nghiệp của bạn. Biết rằng các chú còn sống, trong sự nghiệp cách mạng, tâm tư của nhân dân như trời xanh muôn thuở. Nhưng nhà thơ đứng trước một người, vẫn không khỏi đau lòng. “Mà sao nghe tim đập rộn ràng”. Nỗi đau xuyên vào trái tim thổn thức của tác giả như ngàn mũi kim châm. Đây là tấm chân tình của nhà thơ.
Đứng ở lăng bác, nhưng nghĩ đến thời điểm rời đi hắn, đối phương liền cảm thấy không đành lòng, không muốn dừng lại. Tình cảm của nhà thơ trong thời gian này luôn sâu lắng và đau đáu, nhưng cho đến giờ phút này. Khoảng cách không còn ngăn cản được nữa, hãy để cảm xúc tuôn trào theo dòng lệ, ngẩng cao đầu, chân thành nhất “mai về phương nam nước mắt chảy dài trên mặt”. Chỉ nghĩ đến chuyện Nam tiến, tác giả cũng nhớ “rơi nước mắt” khi chia tay, vì không muốn quá xa nơi an nghỉ. Trong bài thơ này, tác giả không hề sử dụng nghệ thuật gì, chỉ là những lời lẽ giản dị, tình cảm từ trái tim nhưng lại cho ta tràn đầy cảm xúc. Thay mặt nhân dân miền Nam, tác giả bày tỏ lòng chia buồn vô hạn đối với người cha lập quốc. Một câu nói đơn giản nhưng để người đọc hiểu và cảm thông, bởi câu nói ấy xuất phát từ hàng nghìn trái tim nhỏ bé đang đau đớn như chính tác giả. Dù chỉ là sự gần gũi trong chốc lát, tác giả cũng không bao giờ muốn xa bạn, bởi bạn quá ấm áp và rộng lượng. Tâm nguyện chân thành của tác giả cũng là tâm nguyện chung của những người đã từng nhìn thấy anh hoặc chưa từng nhìn thấy anh.
Em muốn là chim hót quanh lăng, em muốn là hoa thơm đâu đây, em muốn là cây tre trung thành
Cụm từ “muốn làm” được lặp lại nhiều lần trong bài thơ thể hiện mong muốn của tác giả. Hình ảnh cây tre như khép lại bài thơ một cách tinh tế. Mong muốn chân thành của nhà thơ. Tác giả muốn là con chim hót ngàn tiếng hót làm say giấc nồng, khiến hoa tỏa hương thơm ngào ngạt, cũng muốn trở thành một loài hoa khác để tô điểm cho nơi an nghỉ của mình. Khi tôi vui nhất, đó là cây tre trung thành đứng bên bác tôi, canh giữ giấc ngủ của mọi người. Những cánh hoa, tiếng chim hót và cây trúc khiến người ta mãi mãi ngủ yên. Khoảng cách nói lên ước muốn của chúng tôi và cũng là điều ước rằng tất cả chúng tôi muốn được lớn lên bên cạnh bạn
Tôi ở bên bạn và người tỏa sáng trong tôi bỗng lớn lên cùng bạn một chút
Chú của chúng tôi đã như vậy. Những con người giàu tình yêu thương, giàu đức hi sinh và những con người sống rất giản dị. Mất anh trên đất nước chúng ta cũng giống như mất đi một người cha vĩ đại, một người cha luôn dành tình yêu thương vô bờ bến cho nhân loại.
Bài thơ này giàu hình ảnh và cảm xúc, ít người đọc bài thơ này mà không khỏi xúc động. Tác giả đã khéo léo sử dụng các biện pháp tu từ để thể hiện một cách sáng tạo tình cảm dịu dàng và giản dị của mình đối với Người. Nhà thơ gửi gắm tình cảm của chính mình đến người đọc, bởi tình cảm của tác giả cũng là tình cảm của người miền Nam nói riêng, mà cũng là tình cảm của cả dân tộc.
Phân tích các bài thơ của Youling – Ví dụ 4
Chủ tịch Hồ Chí Minh, người cha kính yêu của dân tộc Việt Nam, đã cống hiến trọn đời mình cho sự nghiệp giải phóng đất nước. Ông mất năm 1969, để lại nhiều thương nhớ và tiếc thương cho đất nước. Có rất nhiều nhà thơ đã làm thơ tưởng nhớ các chú, và bài “Viếng lăng Bác” là một trong những bài thơ hay nhất. Cùng đi vào bài thơ và cảm nhận cảm xúc đó nhé.
Tôi đang đi thăm lăng chú tôi ở miền nam … muốn làm cây tre trung thành ở đây
Năm 1976, sau khi đất nước tôi hoàn toàn giải phóng, lăng được hoàn thành. Một nhà thơ xa miền nam đến viếng lăng Bác. Cảm động khôn nguôi, nhà thơ đã viết bài thơ như một lời tâm sự chân thành của hàng triệu người con miền Nam. Đây là một bài thơ đặc sắc, giàu nội dung, gây xúc động cho người đọc.
Hai câu đầu là cảm xúc ban đầu của nhà thơ khi lần đầu tiên được vào thăm lăng: một niềm tự hào, vui sướng và xúc động khi sắp được về gần người cha kính yêu của mình. Với những ẩn dụ hấp dẫn, ngôn ngữ giản dị, tinh tế, bài thơ gây ấn tượng sâu sắc cho người đọc.
Hai khổ thơ cuối của bài thơ này như những nốt nhạc trầm bổng, du dương, như tình yêu tha thiết của nhà thơ đối với Chủ tịch Hồ Chí Minh. Với ngôn ngữ ẩn dụ độc đáo và những từ ngữ giản dị nhưng giàu sức gợi, bài thơ này đã khơi dậy những rung động sâu sắc và đáng quý trong lòng người đọc …
Toàn bộ bài thơ được chia theo trình tự thời gian. Khổ thơ đầu nói về cảm xúc của tác giả về người từ xa bị bắt nạt:
Tôi sống ở miền nam để thăm lăng chú tôi
Câu đầu tiên tuy ngắn gọn nhưng là lời tâm sự chân thành của nhà thơ với hàng triệu người con miền Nam. Một tiếng “con” ấm áp, thân mật, thể hiện sự kính trọng đối với các cô chú. Ông rất gần dân, như vị cha già dân tộc. “Tôi đến từ miền Nam” – một cụm từ vừa hàm ý nỗi đau, vừa là niềm tự hào. Miền nam gian khổ và anh hùng, miền nam đi trước, miền nam trở thành quê hương, miền nam mới đánh tan kẻ thù hung hãn, về với đại gia đình Việt Nam! Nhà thơ mong một lần được gặp ông sau ngày đất nước giải phóng, nhưng tiếc rằng ông đã không còn nữa. Vì vậy nhà thơ thay từ “thăm” bằng từ “thăm” để xoa dịu nỗi đau đồng thời thể hiện niềm tin rằng mình còn sống.
Trong sương mù, tôi thấy những bè tre dài vô tận, những bè tre xanh Việt Nam, mưa tầm tã, mưa dựng đứng
Điều thu hút sự chú ý của nhà thơ là hàng tre xanh trước lăng Bác. Cây tre – tượng trưng cho lòng kiên trung, ngoan cường, nghĩa khí của người Việt – đã ghi dấu ấn đậm nét trong tâm trí tác giả trước khi vào lăng. Sản phẩm Tre bất tận – Tre xanh mãi xanh – Sản phẩm tre Việt: Sản phẩm tre được lưu truyền từ đời này sang đời khác như một biểu tượng đặc biệt của dân tộc. Hàng tre đã che mát bao đời sống của bao thế hệ Sản phẩm từ tre mang trong mình nhiều phẩm chất của dân tộc ta: ngoan cường, đoàn kết, bền bỉ, kiên trì. Ở bạn, bạn có tất cả những gì mà người Việt Nam từng có, cùng một dấu hiệu xanh tươi của sự sống, cùng một sự kiên cường để “xếp hàng” trong một “cơn bão”. Dân tộc ta có một sức sống mãnh liệt, dù gặp phải thử thách khắc nghiệt của thiên nhiên và lịch sử đến đâu, vẫn kiên cường chống chọi, vẫn kiên cường đứng lên, nhưng kiên quyết, không khuất phục. Chiếc bè tre đứng bên lăng Bác như để xoa dịu giấc ngủ mùa thu vĩnh hằng của Người sẽ mãi ở bên Người, cũng như người dân Việt Nam luôn kính trọng Người.
Đến gần Lăng Bác và xếp hàng vào viếng, tác giả có thêm nhiều cảm xúc mới.
Ngày ngày mặt trời đi qua lăng và mặt trời trong lăng rất đỏ
Hai câu thơ sinh động với nhiều hình ảnh gợi, được tạo nên từ những hình ảnh thực và ẩn dụ. Mặt trời đích thực đi qua lăng là mặt trời của thiên nhiên, mặt trời của muôn loài, soi sáng muôn loài và mang lại sự sống cho thế giới. Từ mặt trời thật đó, một mặt trời tượng hình khác đã xuất hiện trong chính bằng lăng đỏ rực. Tôi nằm trong lăng, đỏ như mặt trời. Bác như một mặt trời có thật mãi mãi trong trái tim mỗi người Việt Nam. Người đã soi sáng con đường tiến lên cho dân tộc ta và cống hiến cả cuộc đời cho sự nghiệp độc lập dân tộc. Bác đã giúp nhân dân ta thoát khỏi kiếp nô lệ, trở thành người tự do để họ có được hạnh phúc như bây giờ. Sự đóng góp của bạn cho nhân dân của chúng tôi giống như mặt trời, rất lớn và không thể diễn tả được. Bạn là mặt trời. Tôi không biết đủ về phép ẩn dụ mặt trời ở đây? Không, nếu bạn nói bạn là mặt trời, bạn phải nhấn mạnh đặc tính của mặt trời đó rõ ràng hơn: rất đỏ. Mặt trời chiếu trên, mặt trời của thiên nhiên, biểu tượng của nguồn nhiệt ấy, nguồn sáng, nguồn sống ấy, không phải lúc nào cũng trọn vẹn, không phải lúc nào cũng ấm áp như vậy! Mặt trời sẽ bị bóng tối lấn át. Nhưng mặt trời của bác chúng ta luôn đỏ, luôn là nguồn hơi ấm, là nguồn ánh sáng soi đường cho dân tộc Việt Nam. Có hai mặt trời chiếu trên đường đời hôm nay: một mặt trời chiếu phía trước và một mặt trời chiếu rọi tâm hồn … cũng giống như mặt trời kia, bạn thuộc về cõi vĩnh hằng. Bạn sẽ luôn sống trong trái tim của mỗi người Việt Nam.
<3
Khi mặt trời đi qua lăng, người ta vẫn nhớ đi ngang qua lăng. Cụm từ “ngày này qua ngày khác” có nghĩa là nhân dân của chúng tôi sẽ luôn ghi nhớ những việc làm vĩ đại của bạn, luôn luôn. Nhịp thơ chậm rãi này diễn tả đúng tâm trạng khi đứng xếp hàng trước lăng và chờ đến lượt vào viếng, để tang người chú đã khuất. Tuy nhiên, nhịp thơ chậm rãi như bước chân người đi quanh khu tưởng niệm, nhưng sao trong bài thơ vẫn không nguôi một nỗi buồn. Chính xác. Là người đã khuất, chúng tôi sẽ không làm lễ truy điệu thông thường cho bạn. Dòng người này đang trên đường ca ngợi vinh quang của bạn. Và vòng hoa rực rỡ này, không giống như tất cả những vòng hoa rực rỡ khác trên thế giới, được làm bằng những bông hoa bình thường. Đây là hình ảnh ẩn dụ của tác giả, là bông hoa hiện thực của cuộc đời, là đàn con mà bạn đã dày công vun đắp trong bảy mươi chín kiếp. Những bông hoa trong vườn nhà tôi giờ đã lớn và nở rộ tỏa hương thơm ngào ngạt.
Vào lăng, nhìn thấy anh nằm đó, nhà thơ lại cố giấu đi tiếng nức nở:
Tôi ngủ yên trong ánh trăng dịu dàng
Khung cảnh bên trong lăng thật thanh bình và yên ả. Bây giờ, trước mặt mọi người chỉ có hình ảnh của bạn. Nằm đó và ngủ mãi. Bạn thực sự đã chết? Đừng. Bạn cứ nằm đó và ngủ, bạn cứ ngủ! Phụng sự đất nước 79 năm, đất nước ổn định thì phải yên nghỉ. Bao quanh giấc ngủ của anh là “vầng trăng sáng dịu dàng”. Đó là phép ẩn dụ cho những năm tháng làm việc của bạn, luôn có mặt trăng ở bên. Từ trung tâm trại giam, đến “cảnh khuya” núi rừng Việt Nam, đến “Nãi nãi”… Tuy nhiên, ông chưa bao giờ có thời gian để ngắm trăng tròn. Có khi “rượu không hoa tù”, có khi “quân lao xao”. Chỉ có lúc này ngủ yên, tháng đó mới có thể thật sự bình yên, để cho bạn chiêm nghiệm. Vầng trăng dịu dàng soi bóng dáng em. Thật bình yên khi thấy bạn ngủ ở đó, nhưng có một sự thật, dù đau đớn đến đâu, chúng ta cũng phải chấp nhận: bạn đã thực sự ra đi mãi mãi.
<3
Bầu trời xanh bao la trải dài đến vô tận và không bao giờ kết thúc. Trong khi sự tỉnh táo luôn trấn an tôi rằng anh còn sống và mãi mãi canh giữ đất nước này như bầu trời xanh hòa bình trên bầu trời của một quốc gia độc lập, trái tim chúng tôi vẫn đau đáu về một sự thật đau đớn. Lời “nhức nhối” của nhà thơ nói lên cho ta nỗi đau, vượt lên trên mọi nỗi đau lý trí, mọi lý trí. Các bạn luôn có mặt trên mọi mảnh đất, mọi trái cây, mọi yếu tố tạo nên đất nước này. Nhưng anh thật sự đã chết, chúng ta không có anh trong cuộc sống tầm thường này. Mất anh, sự vắng mặt có bù đắp được không? Tổ quốc của chúng ta thực sự không còn dõi theo từng bước chân, không còn sự nâng đỡ của các cô chú mỗi khi ngã xuống. Có từ nào để diễn tả nỗi đau khi bạn ra đi? Cả đàn Việt Nam luôn thương tiếc anh và luôn nhớ về anh là vĩ đại không thể phai mờ. Dù bạn có đi xa nhưng những gì bạn đã làm sẽ còn mãi trong tâm hồn, hình ảnh của bạn sẽ mãi mãi ở trong trái tim mỗi người Việt Nam.
Cuối cùng, dù tôi có thương tiếc bạn đến thế nào, đã đến lúc rời lăng mộ của bạn và về nhà. Câu thơ cuối như một lời chia tay đầy xúc động:
<3
Tôi phải rời xa bạn vào ngày mai. Giọng ca “Tình Nam sông Dương Tử” vang lên, gợi cho người ta nhớ về một miền quê xa xôi, một nơi đã từng chứa đựng sâu thẳm trong lòng người. Một từ cho “tình yêu” có nghĩa là tình yêu, lòng biết ơn và sự kính trọng đối với cuộc sống cao cả và vĩ đại của ông. Đó là âm thanh của nỗi buồn khi bạn mất. Thương em đến mức trào ra nước mắt Tình yêu Việt Nam vô bờ bến và rất thật.
Em muốn làm chim hót quanh lăng Em muốn làm hoa thơm đâu đó Em muốn làm cây tre trung thành
Với tình yêu thương vô bờ bến, tác giả đã nói ra không biết bao nhiêu lời theo ý mình. Cụm từ “muốn làm” là một lời khẳng định mạnh mẽ cho những mong muốn này. Tôi ước tôi có thể ở nơi bạn ngủ thân yêu, để chúng tôi có thể luôn trân trọng bạn, cuộc sống và tâm hồn của bạn, và bày tỏ trái tim của tôi với bạn. Một con chim đánh thức bình minh của bạn bằng tiếng hót, một bông hoa tô thêm hương thơm cho không gian xung quanh bạn, một hàng tre Việt Nam xanh bóng bóng mát cho quê hương bạn, tất cả đều khiến bạn vui vẻ, ngủ ngon hơn. Đây cũng là mong ước chân thành và sâu sắc của hàng triệu người Việt Nam sau khi vào Lăng viếng Bác. Anh trai! Hãy yên nghỉ khi chúng ta tiến về phía nam và tiếp tục xây dựng đất nước của chúng ta trên nền tảng mà bạn đã xây dựng! Câu thơ xuống đến cuối thì ngưng hẳn …
Về nghệ thuật, You Lingshi có nhiều điểm nghệ thuật rất độc đáo giúp thể hiện thành công giá trị nội dung. Bài thơ được viết theo thể tám chữ, xen kẽ với một số câu bảy và chín ký tự. Nhiều hình ảnh trong bài thơ được rút ra từ thực tế cuộc sống và mang tính ẩn dụ, trở thành một cách thể hiện lòng thành kính của tác giả. Nhịp điệu của bài thơ này uyển chuyển, có lúc nhanh là để đáp lại nguyện vọng của cô chú, có lúc chậm là để bày tỏ lòng thành kính đối với cô chú. Giọng điệu trang trọng, tha thiết, ngôn ngữ thơ giản dị.
Khi nhà thơ từ phương xa về phương Bắc để tỏ lòng kính trọng với He Boling, anh đã bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc tới người chú của mình bằng những lời lẽ chân thành và cảm động. Bài thơ này như tiếng nói chung của toàn thể dân tộc Việt Nam, thể hiện nỗi xót xa khi tiễn người bác kính yêu ra đi. Qua bài thơ này, em cảm nhận được rằng đất nước ta có được hòa bình hôm nay là nhờ công lao của bạn rất lớn, vì vậy chúng ta phải biết xây dựng và bảo vệ tổ quốc để đạt được những thành tựu to lớn. Tín dụng của bạn không phải là vô ích.
Phân tích các bài thơ của Youling – Ví dụ 5
Bác Hồ đã là một chủ đề thường xuyên trong thơ ca Việt Nam. Ai là những nhà thơ, nhà văn thể hiện tài năng của mình trong các tác phẩm của mình. Có thể nói em là hình ảnh đẹp nhất, chói lọi nhất trong nền thơ ca Việt Nam. Nhiều tác phẩm viết về con người, về thăm và gặp gỡ mọi người, nhưng có lẽ xúc động nhất trong số đó là “Bác đến thăm” của một nhà thơ từ phương xa. Bài thơ này viết về một người con xa xứ Giang Nam, nhìn lại tâm trạng của người chú sau khi người chú ra đi.
vien phuong là một nhà thơ xuất hiện rất nhiều trên văn đàn cách mạng miền Nam từ thời chiến tranh. Nhưng cuốn Thăm Bác có thể là tác phẩm thành công nhất mà ông viết về Bác. Cả bài thơ chứa đựng nỗi niềm và tình cảm chân thành đối với người cha lập quốc từ phương xa trở về. Mở đầu bài thơ, tác giả chào và giới thiệu với chúng ta về Bác kính yêu của chúng ta:
<3 Việt Nam lũy tre xanh xếp hàng, mưa gió đan xen, xếp hàng dài
Không giống như những nhà thơ khác sử dụng những lời mời hoa mỹ để mô tả một chuyến thăm, nơi xa lại sử dụng lời giới thiệu chân thành nhất. Tác giả sống ở phương Nam xa xôi, và cho đến ngày nay, sau khi đất nước độc lập, ông được đến thăm các vị lãnh tụ kính yêu của đất nước. Từ “miền nam” như muốn nhấn mạnh khoảng cách địa lý giữa hai đầu đất nước.
Và chuyến thăm của nhà thơ như một niềm mong mỏi được vào thăm lăng Bác. Bác Hồ mất năm 1969, mãi đến năm 1976 mới về miền Bắc thăm Bác. Nói là thăm nhưng thực ra là thăm lăng ông, vì ông đã mất từ lâu.
Nhưng ở đây, hình như nhà thơ đã không dùng từ “thăm” như mục đích thực sự của chuyến đi, mà dùng từ “thăm”. Vì tác giả và những người con miền Nam khác về đây thăm quê, thăm cha già. Cũng vì miền Nam là một phần máu thịt của Việt Nam, là một phần “quê hương” nên Bác Hồ luôn đau đáu về thăm không lý do:
Tôi yêu miền Nam, tôi yêu miền Nam, tôi muốn bạn yêu bố tôi
(có thể)
Ở đây nhà thơ sử dụng nghệ thuật điệp ngữ để xoa dịu nỗi buồn lớn đang trào dâng trong lòng. Bao nhiêu cảm xúc đau đớn có thể trào dâng trong lòng như một làn sóng mạnh mẽ, nhưng ấn tượng đầu tiên để lại trong tâm trí tác giả là “hàng tre”. Trong làn sương sớm bao quanh lăng Bác thấp thoáng hàng tre xanh.
Cây tre từ bao đời nay đã trở thành biểu tượng của dân tộc ta, là đại diện cho tinh thần bất khuất của ông cha ta. Từ khi Thắng Lợi cầm tre đuổi giặc, đến chông gai cản bước chân giặc. Cây tre vẫn tiếp tục đi vào đời sống tinh thần của người dân Việt Nam. Những chiếc bè tre trước mặt, đằng xa hiện lên thật “phong phú”.
Không có từ nào khác ngoài từ “phú” khiến người đọc cảm nhận được độ cao, sự bao la, rộng lớn của những bè tre vây quanh lăng ông. Ấn tượng về nhà thơ chợt thành tiếng thở dài.
Ồ! Những lũy tre xanh Việt Nam xếp hàng, mưa gió xen lẫn, xếp hàng dài
Nhìn những bè tre quanh lăng Bác, nhà thơ chợt cảm thấy những lũy tre ấy như ý chí quật cường bao đời nay của dân tộc Việt Nam, luôn bất khuất, ngoan cường và kiêu hãnh. Dù đã trải qua “thăng trầm” nhưng họ vẫn đoàn kết, sát cánh bên nhau. Từ “xanh” được dùng ở đây để nói lên con người Việt Nam luôn “xanh”, luôn xanh.
“Màu xanh lam” có nghĩa là luôn luôn, luôn luôn có cùng một màu xanh lam. Thế hệ mai sau sẽ luôn vững vàng để bảo vệ tổ quốc. Toàn bộ phần đầu chứa đựng những cảm nhận đầu tiên của tác giả khi lần đầu tiên đến thăm lăng. Trong đoạn văn đó, có sự đau buồn khi mất đi người bác của tôi, nhưng ẩn chứa một niềm tự hào dân tộc.
Bước sang đoạn thứ hai, chúng ta theo hướng xa dần vào trong lăng. Trong không khí trang nghiêm ấy, nhà thơ chợt thấy hình ảnh mặt trời. Mặt trời của vũ trụ quay ngày và đêm. Mặt trời ấy đi qua lăng ông “từng ngày” sưởi ấm lòng người. Từ đó, nhà thơ cũng chợt nhận ra: “Mặt trời trong lăng đỏ rực”.
Một phép ẩn dụ rất tinh tế và độc đáo. Bác Hồ – Mặt trời, con thuyền dẫn đường cho dân tộc Việt Nam đi qua những tháng ngày đen tối nhất. Nếu mặt trời của vũ trụ hàng ngày tỏa ra ánh sáng ấm áp cho thế giới, thì Bác Hồ, mặt trời của dân tộc Việt Nam, đã luôn tỏa ra ánh sáng vĩ đại, soi đường cho dân tộc. Trong thơ, nhiều tác giả dùng hình ảnh ông mặt trời để so sánh với chú tiểu. Như một người bạn đã nói:
Những người thông minh là mặt trời của cuộc cách mạng, đế chế là con dơi của sự hoảng loạn
(Sáng tháng 5)
Nhưng ở đây, với góc nhìn, nó vẫn là một hình ảnh giống nhau, nhưng nó có màu sắc rất tươi sáng. Nếu mặt trời bên ngoài ngày nào cũng đỏ, thì nắng trong lăng cũng đỏ và có màu riêng. Màu đỏ toát lên tấm lòng nhân đạo, lý tưởng cao đẹp, ý chí bất khuất, bản lĩnh chiến đấu và chiến công của Hồ Chí Minh.
Tất cả những điều này tạo ra một mặt trời rực rỡ sánh ngang với mặt trời trong vũ trụ. Tác giả khéo léo sử dụng dụ ngôn “một ngày trong ngày” ở đây. “Ngày này qua ngày khác” có nghĩa là sự liên tục của thời gian, sự lặp lại của các chu kỳ tự nhiên, và là lý tưởng mà ý chí của con người luôn trong sáng như mặt trời. Sự lặp lại thứ hai của “ngày này qua ngày khác” mô tả dòng người lặng lẽ vào lăng viếng thăm. Hàng người đi lại trong trang nghiêm và im lặng, trong đau buồn.
Ở đây, tác giả phảng phất không phải một nhóm người, không phải một nhóm người, mà là một nhóm người. Điều này khiến người đọc như lặng đi, và có một dòng người truy cập bất tận. Cả nhóm chỉ lặng lẽ “thương nhau” và nâng niu tưởng nhớ vị lãnh tụ vĩ đại và kính yêu này của dân tộc. Nỗi nhớ ấy đã trở thành “vương miện hoa”, dòng người trở thành vòng hoa bất tận cho các chú.
Và những người ở phía đối diện hòa vào dòng người thể hiện tình yêu và sự kính trọng thực sự đối với chú của họ, họ dâng tặng “Bảy mươi chín mùa xuân”. “Bảy mươi chín mùa Xuân” là tuổi của Bác. Cả đời ông bảy mươi chín suối cống hiến cho đất nước, ông không một giây phút ngơi nghỉ. Tác giả muốn thể hiện sự hy sinh cao cả của Bác cho đất nước. Sự hy sinh này đã giúp cả nước được sống một cuộc sống hòa bình.
<3
Đây có lẽ là khổ thơ đắt nhất của bài thơ. Toàn bộ bài thơ là sự tưởng nhớ công ơn của Bác Hồ và lòng biết ơn, sự biết ơn vô hạn của mọi người dân Việt Nam đối với Người. Tiếp đó, nhà thơ tiếp tục hành trình và viếng lăng Bác. Và giờ đây, anh đã gặp lại người cha già của mình, người mà anh luôn yêu quý và kính trọng:
Em ngủ yên trong vầng trăng dịu dàng, em vẫn biết trời luôn trong xanh, nhưng em nghe nhói trong tim
Anh ấy nằm đó, nhẹ nhàng và thanh thản, như thể anh ấy đang ngủ một giấc thật ngon. Anh chỉ có một điều ước duy nhất trong cuộc đời này, và đó là hòa bình quốc gia. Vì vậy, bây giờ, khi đất nước hòa bình, độc lập, người dân ngủ ngon.
Ông đã cống hiến cả cuộc đời cho sự nghiệp giải phóng dân tộc nên giờ đây ông đã “ngủ ngon”. Với nhà thơ hay bất cứ ai, chú như đang xuống gần đây, tự thưởng cho mình một giấc ngủ ngon sau một ngày vất vả, lo lắng cho mọi người trằn trọc đêm khuya:
Cảnh khuya như vẽ người chưa ngủ vì lo việc nước
Một lần nữa, người đối diện phải ít dùng lời nói hơn để xoa dịu luồng khí đau đớn đang tràn ngập trong tâm hồn mình. Chú Anh đang nằm đó, ngủ trong sự yên tĩnh chưa từng có, trong ánh sáng dịu nhẹ lan tỏa khắp không gian.
Ngọn đèn có thể là ngọn đèn ngủ êm dịu thắp sáng trong lăng. Nhưng cũng có thể nhà thơ đang nói về trăng thiên nhiên – vầng trăng yêu thích của Bác. Có thể thấy, những bài thơ của anh luôn tràn ngập hình ảnh vầng trăng. Ví dụ:
<3
Hay:
Thảo luận đêm khuya về trăng rằm và con tàu giữa đoàn người
Có lẽ ở đây, tác giả không chỉ muốn nói đến ngọn đèn bên trong lăng, mà còn muốn nói đến cảnh trăng thiên nhiên bên ngoài. Bởi trong cuộc đời của mình, Bác Hồ yêu trăng hơn bao giờ hết. Giờ đây, khi bước sang một thế giới khác, yên bình hơn, anh muốn được hòa mình vào vầng trăng của thiên nhiên, luôn tươi sáng, đẹp đẽ và vĩnh cửu, đúng như lý tưởng của anh. Tiếp đến, sau nhiều lần kìm nén, nhà thơ đã phải thổn thức:
Biết rằng trời xanh là mãi mãi, sao lòng tôi đau
Thật là một sự lên án đau đớn! Trách kia là trách trời xanh của bên kia. Bầu trời vẫn thế, năm tháng vẫn xanh biếc muôn đời, nhưng tại sao người cha lập quốc đã ra đi? Vẫn biết quy luật sinh tử của tạo hóa nhưng tôi vẫn thấy chạnh lòng và đau đớn. Dù lý trí luôn nói rõ những quy luật của tự nhiên là bất biến nhưng nhà thơ vẫn “nghe tim đập rộn ràng”.
Nỗi đau ngột ngạt đó đã trở thành nỗi xấu hổ cho Blue Sky. Và cái kiểu cảm giác “gay cấn” này khiến người đọc cũng như cảm nhận được, nhưng cũng cảm nhận được phần nào nỗi đau, nỗi buồn mà tác giả muốn bày tỏ. Cảm xúc này được dồn nén vào tất cả các giác quan của cơ thể con người.
Mỗi cuộc họp đều có một điểm phân giới, cũng như chuyến thăm Thành phố Hồ Chí Minh ngược lại. Đến lúc phải nói lời chia tay, nhà thơ rất xúc động. Cảm xúc đó cùng với nỗi đau bị kìm nén ngay từ đầu đã biến thành tiếng khóc, tiếng nấc nghẹn ngào:
Xem thêm: Văn mẫu lớp 8: Phân tích bài thơ Khi con tu hú của Tố Hữu 2 Dàn ý & 14 bài văn mẫu lớp 8 hay nhất
Mai về phương Nam, ước gì chim hót quanh lăng, hương hoa, lũy tre trung thành
Ngày mai, tôi sẽ từ giã cha tôi, người cha già thân yêu của tôi, trở về phương Nam xa xôi, biết bao giờ mới có dịp thăm lại Người. Vì vậy, nhà thơ đã khóc. Bao nhiêu đau đớn, nghẹn ngào chỉ còn dòng lệ tuôn rơi. Lúc này, một điều ước chợt hiện lên trong đầu nhà thơ:
Em muốn là chim hót quanh lăng, em muốn là hoa thơm, em muốn là cây tre trung thành “
Từ “muốn” được lặp lại ba lần, như muốn nhắc lại ước nguyện của nhà thơ. Đó là khát vọng mãnh liệt, khát vọng thiết tha của nhà thơ. Mong ước ấy được ở bên Người, vị lãnh tụ vĩ đại của đất nước, chỉ để làm “chim hót”, “bông hoa”, “cây tre trung thành”. Đây là những điều rất nhỏ nhưng lại là tâm nguyện của tác giả.
Vì tiếng chim hót sẽ làm cho người ta ngủ ngon hơn, hoa sẽ tỏa hương thơm và cây trúc nhỏ bé sẽ luôn luôn ở lại nơi đó. Nhịp thơ chậm hơn một nhịp so với các khổ thơ trước. Sự chậm rãi ấy như kéo dài giây phút chia ly. Cuối bài thơ, hình ảnh cây tre lại hiện lên một cách lặp lại.
Cây tre là biểu tượng của dân tộc Việt Nam, là biểu tượng của ý chí và sức mạnh dân tộc. Tác giả muốn ở bên cạnh lăng chủ tịch và trở thành cây tre trung thành với người bác, trung thành với lí tưởng mà mình đã thể hiện. Qua đó, nhà thơ muốn khẳng định thêm một điều, đó là lòng tin và sự trung thành của mọi người Việt Nam đối với Người, đối với lý tưởng và chân lý mà Người mang đến cho chúng ta.
Toàn bộ bài thơ thể hiện ước nguyện thiết tha của tác giả, ước vọng của mỗi người Việt Nam. Kể từ đó nó được ở bên cạnh anh, bên cạnh vị lãnh tụ của đất nước thân yêu, thể hiện sự tin tưởng tuyệt đối vào anh và những lý tưởng mà anh đã xây dựng.
Bài thơ kết thúc, nhưng để lại trong lòng người đọc rất nhiều cảm xúc. Chỉ một lần thăm viếng thôi nhưng đã chứa đựng biết bao tình cảm, biết bao ân tình sâu nặng của người con miền Nam đối với Bác Hồ kính yêu. Cấu trúc của bài thơ này là tám ký tự. Kiểu thơ này được kết cấu như một câu chuyện với mạch truyện chậm rãi để người đọc có thể cảm nhận được hết những cung bậc cảm xúc mà nhà thơ muốn thể hiện.
Với những phép tu từ chủ yếu là hàm ý, “Đi thăm Bác” từ xa đã đánh thức lại tình yêu và sự kính trọng đối với Người trong lòng người đọc và từ đó đã trở thành một với Người. và tác giả muốn diễn đạt điều gì.
“Hồ Chí Minh – Mọi người ở khắp mọi nơi”. Đây là lời khẳng định của chủ nhân trước mặt bạn. Bác đã đi một chặng đường dài nhưng sự hiện diện của Bác sẽ luôn ở bên mỗi người con đất Việt. Ai là vị cha già đáng kính, người “tri kỉ vạn vật”. Sự ra đi của anh thật đau đớn và đau lòng, nhưng lý tưởng, ý chí và phẩm chất của anh mãi mãi là tấm gương soi đường cho con đường giành lại vinh quang của dân tộc Việt Nam. Đây cũng chính là điều mà người đối diện muốn nói qua bài thơ “Bai Bo Ling”.
Ngoài phần Phân tích bài thơ Về thăm He Boling, các em cũng có thể tham khảo thêm một số bài học khác như: Cảm nhận bài thơ Về thăm He Boling, thăm Bo Boling là một bài ca dao cảm động về lòng biết ơn. Cảm nhận được tình yêu thương nồng hậu của đồng bào nước Nam qua việc viếng lăng, em có suy nghĩ gì về những vần thơ thăm lăng xa.
Phân tích các bài thơ của Youling – Ví dụ 6
Đề cập đến một nhà thơ từ xa, một nhà thơ của sự dịu dàng, nam tính và khát khao được làm thơ. Những vần thơ của ông làm rung động lòng người bằng những cách diễn đạt cảm xúc tinh tế, những hình ảnh thơ giản dị mà sâu sắc. Bài thơ Đạo mộ bút ký là một bài thơ như thế, với tình cảm chân thành và giản dị của một người con phương nam, Ôn Phương đã viết nhiều bài thơ khi đến thăm lăng, bày tỏ lòng thành kính và xúc động đối với lăng. Chú.
Tôi đi về phía nam để thăm lăng mộ của chú tôi. Tôi nhìn thấy một khu rừng tre khổng lồ trong sương mù
Cách xưng hô thân mật, gần gũi, như tình cảm thân thương của người con dành cho người cha đáng kính. Ước ao nhiều lắm, hôm nay con trai tôi có dịp vào lăng viếng Bác, giọng nói xúc động, nghẹn ngào dường như đã thỏa lòng mong mỏi được gặp Bác.
Ở phương Nam xa xôi, người con trai ấy mang trái tim hàng tỷ dõi theo đồng bào miền Nam của mình, thật ấm áp. Trước lăng là hàng tre xanh khổng lồ, trong sương sớm, hàng tre ấy vẫn hiên ngang kiêu hãnh, đứng bên người và che chở cho họ.
Ôi những hàng tre xanh Việt Nam nắng gió đứng thành hàng
Đứng trước lăng, tác giả nghĩ đến dân tộc Việt Nam, những con người Việt Nam anh dũng, trung thành và cây tre là biểu tượng tâm hồn của dân tộc Việt Nam. Con người Việt Nam luôn tỏa sáng bởi sự bền bỉ và ý chí kiên cường, dù bão táp, đất cằn nhưng họ vẫn hào sảng, trung thực và trung thành. Hàng tre xanh ấy là sức sống bất diệt, bất diệt của đất nước, dân tộc. Theo dòng người và đến thăm He Bo Bolling, tác giả càng xúc động hơn bao giờ hết.
Ngày ngày mặt trời đi qua lăng và mặt trời trong lăng rất đỏ
Nếu mặt trời của thiên nhiên vẫn không mệt mỏi “đi bên bạn” và vẫn dõi theo bạn, thì mặt trời sẽ mang lại sự sống và mang lại nguồn ánh sáng rực rỡ cho muôn loài trên thế giới. Khi ấy bạn giống như mặt trời, tuyệt vời làm sao, đẹp đẽ biết bao, bạn soi sáng con đường giải phóng dân tộc bằng ánh sáng của cách mạng, và rọi ánh sáng ấm áp trong tâm hồn chúng tôi. Đó là một bức tranh rất đẹp, rất thơ, chứa đầy lòng thành kính của nhà thơ đối với Bác Hồ, người cha kính yêu của dân tộc.
<3
Bạn vẫn ở đó và chúng tôi đã đến với bạn từ khắp nơi trên thế giới. Mỗi ngày, có vô số người đến thăm anh, đầy xúc động và nỗi nhớ không thể nói thành lời. Tình yêu này kết thành vòng hoa đẹp nhất và lộng lẫy nhất dành tặng cho con người. Đời sống dân tộc nở rộ dưới nhân cách và công lao to lớn của ông.
Bạn đã cống hiến tất cả bảy mươi chín suối đẹp nhất cho cách mạng, tạo ra những suối mới cho đất nước và các dân tộc. Càng vào trong lăng, cảm giác đau đớn đến nghẹt thở càng khó tả và càng dữ dội hơn khi nhìn thấy hình ảnh của một người:
<3
Tôi yên nghỉ trong ánh trăng dịu dàng, ánh trăng như bạn, luôn ấm áp và dịu dàng, người bạn tâm giao của con người. Ánh trăng sáng ngời bên trong giống như là nam nhân lớn một người, đẹp đẽ, thân thủ. Dẫu biết rằng em như trời xanh, mãi mãi khắc sâu trong tim bao người, nhưng hiện thực cũng khiến tác giả không khỏi đau lòng.
Không đau buồn, không thổn thức, không thương tiếc khi bầu trời xanh của đất nước ra đi vĩnh viễn. Giọng thơ này da diết nhưng thổn thức. Càng ở bên em, càng yêu, càng khắc khoải, càng lưu luyến, không muốn rời xa. Mỗi giây phút thiêng liêng được ở bên em đều là những giây phút quý giá và quý giá nhất, và ý nghĩ về việc em phải rời xa anh khiến em rơi nước mắt vì tiếc nuối và buồn bã.
Ngày mai em về phương Nam, em xin làm chim hót quanh lăng, em xin là hoa thơm, em xin là cây tre trung thành ở đây
Những lời chúc giản dị chứa đựng tình cảm sâu sắc của con trai tôi. Từ “muốn làm” được lặp đi lặp lại, thể hiện mong muốn vô độ được ở bên bạn, được ở bên bạn lâu dài. Đó là tiếng chim hót trên bầu trời tĩnh lặng, là loài hoa tỏa hương thơm ngào ngạt, là lũy tre trung thành canh giữ giấc ngủ bình yên cho con người. Mong ước đó không chỉ là từ xa mà còn là tâm tư, nguyện vọng, mong muốn của tất cả mọi người trên đất nước này.
“Bác He – người có niềm tin sắt đá nhất trong trái tim mọi người và trong trái tim nhân loại”, hình ảnh của Bác trường tồn với thời gian. Bài thơ này thật hay, thật đáng quý, thật đáng yêu, bởi vì tác giả đã viết nó từ trái tim. Không cầu kỳ, không lộng lẫy, không xa hoa, không khoa trương. “Viếng lăng Bác” cô đọng những cảm xúc khổng lồ trong trái tim giản dị ấy, tự nhiên chạm đến cảm xúc của người đọc.
Phân tích các bài thơ khám phá lăng mộ – Ví dụ 7
Trong số những bài thơ ca ngợi Chủ tịch Hồ Chí Minh, có rất nhiều bài thơ hay và đặc sắc. Tuy nhiên, không phải bài thơ nào về người bác cũng thể hiện được cảm xúc nghẹn ngào như chuyến viếng mộ nhà thơ.
Không thể phủ nhận rằng, bài thơ viếng lăng Bác này là một trong những bài thơ thể hiện thành công tấm lòng kính yêu, sự đồng cảm và lòng biết ơn vô hạn của người đời đối với vị lãnh tụ kính yêu của Việt Nam. Dân tộc – Hồ Chí Minh sử dụng ngôn ngữ tinh tế, tình cảm, giàu cảm xúc.
Tôi sống ở miền nam để thăm lăng chú tôi
Bắt đầu từ phần đầu tiên, các nhà thơ phương xa đến từ nam Tân Cương, cũng được vào viếng lăng Bác kính yêu với niềm say mê của bao đồng bào, chiến sĩ. Có thể nói đây cũng là một cuộc hành hương của quân đội. Từ xa, nhà thơ đã nhìn thấy những chiếc bè tre ẩn hiện trong sương mờ ở Quảng trường Ba Đình lịch sử. Khi sương trong câu thơ gợi không khí linh thiêng, gợi nhớ về một xứ sở thần tiên xa xưa. Khi đến He Shuling, ấn tượng đầu tiên mà người đàn ông dành cho con trai là những chiếc bè tre. Chúng ta cũng đã quen thuộc với những cây tre mọc thẳng, đặc biệt là cây tre cũng đứng thẳng sống ở những vùng đất sỏi đá, bạc màu. Hàng tre tượng trưng cho sự cần cù, chịu thương chịu khó của người nông dân Việt Nam.
vien phuong cũng khéo léo miêu tả quang cảnh lăng (bên ngoài), nhà thơ lúc này đã rất tinh tế trong những suy ngẫm sâu sắc về những phẩm chất tốt đẹp của nhân dân ta. Về phần tiếp theo của bạn. Bác Hồ cũng là người con ưu tú của dân tộc, cũng như cụ Phạm Văn Đồng là tinh hoa của dân tộc Việt Nam.
Sau đây là hai dòng thơ, tương ứng với hình ảnh của hai mặt trời. Mặt trời tự nhiên, rực rỡ, vĩnh cửu. Như thường lệ, ngày nào mặt trời cũng đi qua lăng, trong lăng lại xuất hiện một mặt trời rất đỏ – Bác He. Câu thơ có hình ảnh ẩn dụ rất hay và để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc.
Ngày ngày mặt trời đi qua lăng, tôi thấy mặt trời trong lăng rất đỏ.
Để có thể hòa vào “dòng người” viếng lăng, nhà thơ lúc này đầy xúc động, thành kính và trang nghiêm. Dòng người lúc này cứ lần lượt đến viếng He Shuling, như những bông hoa rực rỡ, thể hiện lòng biết ơn và sự kính trọng của mọi người đối với Bác He vĩ đại:
<3
vien phuong thật khéo dùng từ “chào hàng” mà cũng chất chứa biết bao tâm tư, tình cảm. Các nhà thơ phương xa không nói “bảy mươi chín tuổi”, mà nói “bảy mươi chín tuổi xuân”, điều đó cho thấy đây là một lối diễn đạt rất thơ.
Sau đây là phần thứ ba về sự bất tử của tôi. Tôi có cảm giác như mình đang trong một giấc ngủ rất yên bình trong một môi trường tuyệt vời. Tôi yêu mặt trăng rất nhiều. Nhà thơ ở phía xa, trong ánh trăng dịu dàng, có cảm giác “chú ngủ yên”. Nhìn thấy chú mình ngủ say, nhà thơ vừa đau xót vừa xúc động. Khi độc giả đọc bài thơ “Sao tôi nghe nhói trong tim”, họ tả nỗi đau đến tột cùng. Tác giả nhìn từ xa dường như cũng có một lối viết ngắn gọn, giàu chất thơ và lời văn để lại cho người đọc nhiều cảm giác khó tả.
Ấn tượng nhất là câu thơ cuối nói lên sự ra đi của nhà thơ. Đồng thời cũng là nỗi nhớ nhung da diết. Nhà thơ từ phương xa cũng đã bày tỏ ước muốn được trở thành “con chim hót”, mong được trở thành đóa hoa ngát hương. Hơn hết là mong muốn làm được một cây tre mới trung thành để đền đáp công ơn của mọi người. Qua đó, chúng ta có được những vần thơ sâu sắc, những hình ảnh thơ đẹp, độc đáo hay nói đúng hơn đó là những cảm xúc vô cùng phương nam. Trên thực tế, có thể ước tính rằng đây là những dòng chính trong các bài thơ của Youling.
Youling Poem, một bài thơ ngắn, chất thơ trong quan niệm nghệ thuật, chất thơ trong quan niệm nghệ thuật, sâu sắc về chất thơ, nhưng cũng chứa đựng những quan niệm nghệ thuật đẹp đẽ và súc tích. Nhà thơ có tầm nhìn xa trông rộng đã chọn lối thơ tám chữ, bốn câu, bốn khổ – cân đối, hài hòa, thể hiện lời thơ trang trọng, thành kính với Bác. Đó là một bài thơ rất hay, một bài ca dao, ca ngợi Bác Hồ và thể hiện tình cảm của chính nhà thơ đối với Người.
Phân tích các bài thơ khám phá lăng mộ – Ví dụ 8
Chủ tịch Hồ Chí Minh là nhân vật lịch sử kính yêu nhất của dân tộc Việt Nam. Ông đã để lại hình ảnh người cha già hiền từ và người bác thân yêu, phản chiếu vẻ đẹp và sức mạnh của dân tộc. Lăng Bác đã trở thành nơi Bác chụp ảnh suốt đời, là nơi đáng để nhân dân cả nước và bạn bè quốc tế ngưỡng mộ.
Nhiều nhà thơ đã làm thơ về con người, về những ngôi mộ của con người. “Bài Bụt ngoài xa” là một bài thơ ngắn cảm động, nói lên tình cảm của những người con miền Nam đối với Người. Mở đầu bài thơ, tác giả tự giới thiệu: “Em đang đi thăm lăng bác ở miền nam”. Lời thơ giản dị mà chứa đựng nhiều cảm xúc. Trong suốt cuộc đời của mình, ông không ngừng nghĩ về miền Nam. Thủ trưởng nhà thơ viết:
Tôi nhớ miền Nam, tôi nhớ nhà, miền Nam muốn cha tôi
(Chú)
Ca từ của bài thơ này đúng là người con miền nam đến thăm lăng Bác, nơi yên nghỉ của người cha đất nước. Cảm xúc trong lời văn thực sự là cảm xúc của một người con đã đi xa, chỉ mong gặp lại hình bóng thân yêu mà rơi nước mắt. Từ xa, nhà thơ vừa nhìn thấy những bè tre xung quanh lăng đã không khỏi xúc động:
Tôi có thể nhìn thấy những bè tre bất tận trong sương mù, những bè tre xanh Việt Nam, gió mưa, xếp hàng.
Chắc hẳn nhà thơ đã xếp hàng từ sớm, khi sương sớm còn phủ khắp lăng. Đi theo những con đường xung quanh để đến những lăng tẩm bằng tre. Một bát tre, một bát sương. Trong tiềm thức nhà thơ bắt gặp một hình ảnh quen thuộc đã in sâu vào tâm trí mình từ bao đời nay: “Lũy tre xanh Việt Nam / Dầm mưa xếp thành hàng”.
Một cảm giác vừa quen thuộc vừa bi thương và tự hào. Vì quen nên người Việt không biết cây tre. Điều đáng tiếc là cây tre phải chống chọi với mưa gió, điều đáng tự hào là cây tre vẫn vững chãi, không hề rung rinh. Từ sương mà gợi đến bão, mưa cũng là lẽ tự nhiên. Từ cây tre đến Việt Nam, người ta nghĩ đến chú là lẽ đương nhiên, vì từ lâu “cây tre”, “Việt Nam”, “Hồ Chí Minh” đều là những từ có nội hàm.
Phần thứ hai nói về cảm xúc của những người xếp hàng vào lăng. Đó hẳn là một nhóm dài người và tốc độ chậm. Ở khổ thơ trên, cảnh vật vẫn còn sương mù và mặt trời đã mọc trên cao. Mặt trời trên lăng gợi lên một mối liên hệ mới:
Ngày ngày mặt trời đi qua lăng và mặt trời trong lăng rất đỏ
Một hình ảnh quen thuộc đối với bạn và mặt trời, nhưng so sánh mặt trời trên lăng với mặt trời trong lăng là một sáng tạo hoàn toàn mới, từ tiếng sáo, chưa từng có trước đây. Mặt trời “rất đỏ”, gợi cho tôi về trái tim ấy, một trái tim ấm áp và chân thành, một trái tim yêu quê hương, đồng bào. Nhìn dòng người qua lại, nhà thơ nhớ đến vòng hoa:
<3
Một vòng hoa là một vòng hoa. Từng đoàn du khách đi từ phía sau lăng, bên hông lăng, vòng ra trước lăng, ngược ra trước lăng, quả nhiên tạo thành một vòng tròn, nhắc nhớ nhà thơ một vòng hoa. Vì con người là hoa của đất, là những con người đã từng được Bác chăm sóc.
Dường như người ta không đi thăm người chết, thăm xác chết mà là thăm cuộc đời của Bảy mươi chín suối đã sinh hoa kết trái rất nhiều. Ở đây, tác giả không chỉ đưa ra những liên tưởng sâu sắc mà còn sử dụng những từ ngữ tế nhị, đầy yêu thương và trân trọng.
Hai chữ “ngày này qua ngày khác” được lặp lại hai lần, mang đến cảm giác miên man bất tận, không bao giờ dứt, giống như người ta nhớ bạn vậy.
Phần thứ ba nói về cảm giác khi bước vào lăng. Đây là chỗ ngồi của sự yên lặng trang trọng của sự yên nghỉ vĩnh hằng. Bài thơ được viết rất chân thực và thơ mộng:
Tôi ngủ yên trong ánh trăng dịu dàng
Cảnh thanh bình lặng lẽ gợi lên giấc ngủ đêm êm đềm dưới vầng trăng sáng dịu dàng. Nhà thơ một mặt không muốn cảm thấy đó là giấc ngủ vĩnh hằng, ngủ giữa thanh thiên bạch nhật, nhưng mặt khác ông không khỏi xót xa khi thấy người nằm đó đã vĩnh viễn ra đi:
Vẫn biết trời xanh là mãi mãi
Dù tôi biết bạn sẽ mãi mãi như bầu trời, nhưng tôi không thể che giấu một sự thật mất mát khiến trái tim tôi đau đớn. Lời thơ như một tiếng khóc nghẹn ngào. Phần cuối cùng là cảm nghĩ trước khi ra về:
Em muốn làm chim hót quanh lăng Em muốn làm hoa thơm đâu đó Em muốn làm cây tre trung thành
Nghĩ đến ngày mai của nam, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt thương hại của tôi. Không phải nước mắt, nước mắt mà trào ra, một cảm xúc mãnh liệt. Lòng trắc ẩn giống như áp chế tâm trí, và nhiều ham muốn nảy sinh. Khát khao được trở thành con chim hót quanh lăng, để lại chút vui tươi, hào hiệp cho một người đã hy sinh cả gia đình, tình riêng vì Tổ quốc. Khát khao có một loài hoa thơm quanh lăng, một mùi hương tưởng chừng như “ở đâu về đâu” thấp thoáng.
Muốn là cây tre trung thành quanh lăng. Tất cả những mong muốn đều quy tụ về một điểm: mong muốn được ở gần anh chị em mãi mãi, phải mang lại niềm vui, sự thoải mái và tan băng cho những người đã hy sinh thân mình vì sự nghiệp giải phóng dân tộc, giải phóng đồng bào. Trong suốt cuộc đời của mình, ông đã dành tất cả tình yêu thương của mình cho mọi tầng lớp nhân dân, đặc biệt là đồng bào miền Nam quê hương ông.
Bài thơ này mô tả một ngày viếng thăm lăng Bác Huber từ tờ mờ sáng đến trưa đến chiều. Nhưng thời gian trong ký ức là thời gian vĩnh hằng của vũ trụ, của linh hồn. Cả bài thơ gồm bốn khổ thơ, mỗi khổ thơ đều chất chứa nỗi nhớ thương và niềm tiếc thương vô hạn. Bốn khổ thơ, mỗi khổ đều chứa đựng những ẩn dụ, những ẩn dụ đẹp đẽ, tao nhã thể hiện cảm xúc thăng hoa từ phàm tục đến cao siêu.
Cảm xúc đối với bạn chỉ có thể là những cảm giác cao siêu nâng tầm tâm hồn con người. Vào Lăng viếng Bác là một đóng góp quý báu vào kho tàng thơ văn về Hồ Chí Minh, vị lãnh tụ vĩ đại và kính yêu của dân tộc.
Phân tích các bài thơ của Youling – Ví dụ 9
Thời gian có thể lắng xuống, nhưng có những thứ vô giá, thời gian càng trôi xa, con người càng rạng rỡ và xinh đẹp. Gần nửa thế kỷ sau, Hồ Chí Minh, vị lãnh tụ vĩ đại đã hiến dâng trọn đời hy sinh cho Tổ quốc, cho dân tộc vẫn còn lay động trái tim mỗi người con đất Việt.
“Chú ấy, áo nâu giản dị. Đậm chất quê hương bền lâu. Bác bên cháu và cháu sáng ngời …” (Chủ sự). Một lần nữa, chúng ta không khỏi tò mò về những câu thơ trong bài thơ viếng mộ các thi nhân phương xa này. Bài thơ này không chỉ là tác giả, mà còn là “tấm lòng son sắt” nhất của toàn thể đồng bào Việt Nam.
Nói về khoảng cách, Mai Wentao từng nhận xét: “Thơ của khoảng cách là cơ bản, thì thầm, thao túng, khao khát, tra tấn, ngăn nắp, phê phán, khuôn khổ, khoa học. Mọi hình ảnh đều tìm thấy chất thơ. Đừng chờ đợi” sừng và sương đêm ”,“ hoa lục bình vệt tím, bông lau trong nắng chiều ”hay“ chòm điên điển nhuộm vàng mặt nước ”…
Một mái lá tàn trong rừng vắng, bạn cũng đưa cái thật và cái dở, rất thơ và rất thực, rất thực mà rất thơ. Anh có nhiều bài thơ hay, nhưng nổi bật nhất là bài Viếng lăng Bác.
Bài thơ này được in trong tập “Như mây mùa xuân” năm 1978 thể hiện tấm lòng thành kính, tình cảm, sự kính trọng và biết ơn vô hạn của nhà thơ cũng như toàn thể đồng bào miền Nam và đồng bào cả nước. Quốc gia-nhà nước cho một người cha vĩ đại. Vì vậy, bài thơ này còn được coi như một lời thành kính dâng lên con người. Có thể thấy đoạn đầu tiên, việc thăm lăng làm thỏa mãn niềm tự hào và xúc động bên trong của nhà thơ:
<3 Hàng tre xanh Việt Nam hiên ngang che mưa gió.
Chương mở đầu không phải là lời chào mà là lời giới thiệu về hành trình của các cháu từ miền nam ra Hà Nội thăm Bác Hồ kính yêu. Cách gọi của người miền Nam là “chú – con” rất thân thương và gần gũi. Giải thích rằng mối quan hệ giữa chú và con giống như quan hệ cha con.
Tác giả như một người con đã lâu không có dịp về thăm cha già kính yêu. Dùng từ “thăm” – một cách nói, tác giả cố gắng giấu, nén nỗi đau không gì bù đắp được của cả dân tộc trong lòng, đồng thời cũng tự nhủ: Bác sẽ luôn ở bên cảnh vật đất nước và sống mãi. “Như đất trời của ta”, trong “từng hạt gạo, từng cành hoa” (sang huu).
Hình ảnh “Hàng tre” hiện lên trong sương sớm trên đường đi thăm bác là hình ảnh hiện thực, là hình ảnh về ngôi nhà thân thương, bình yên, thân thiết, luôn bên cháu. Tác giả sử dụng một thán từ để thể hiện sự ngạc nhiên của mình trước hình ảnh cây tre:
Ồ! Sản phẩm tre Việt Nam
Đó là một hình ảnh ẩn dụ đẹp đẽ về con người Việt Nam, một biểu tượng của hành trình “ngược xuôi” của dân tộc Việt – một thành ngữ ám chỉ muôn vàn khó khăn, gian khổ, để rồi nhà thơ khẳng định điều đó. Đảm bảo mỗi cây non như một người Việt Nam kiên trung, kiên cường, quyết tâm, giờ trở về cúi đầu kính cẩn trước anh linh anh hùng. Ba hình ảnh tạo nên sự liên tưởng độc đáo và thú vị: lăng trông như một làng quê yên bình, con người chất phác, gần gũi.
Khi mọi người từ từ bước vào lăng nơi Bác yên nghỉ, lòng nhà thơ ngập tràn niềm kính trọng, biết ơn và ngưỡng mộ sâu sắc đối với Bác:
<3
“Mặt trời qua lăng” là mặt trời của vũ trụ, mặt trời của thiên nhiên sưởi ấm trái đất ngày này qua ngày khác và ban sự sống cho vạn vật. Tác giả cũng nhận ra trong lăng vẫn có một “mặt trời”, một “mặt trời rất đỏ”. Đó cũng là một hình ảnh ẩn dụ đẹp đẽ về Bác Hồ kính yêu, bởi như vầng thái dương, Người đã có công lao to lớn đối với toàn dân tộc, dẫn dắt chúng ta từ chỗ khốn cùng đến ngày vinh quang tự do.
Đó cũng là một ẩn dụ và một cách để tác giả bày tỏ lòng kính yêu đối với Bác Hồ. Cụm từ “ngày này qua ngày khác” khẳng định quy luật bất biến của con người và thiên nhiên: nơi lăng tiếp nối, dòng người không ngừng dừng lại, họ đến viếng lăng một cách lặng lẽ, thành kính và trang nghiêm.
Nhóm người này là đại diện tiêu biểu trên mặt trận lao động, sản xuất và chiến đấu, đại diện cho gần 60 dân tộc anh em trên khắp mọi miền đất nước quy tụ về đây. Chúng tạo thành hình ảnh “vương miện hoa” – một ẩn dụ ý nghĩa, tượng trưng cho bản chất tốt đẹp nhất, tinh túy nhất của “Bảy mươi chín mùa xuân” mà dân tộc Việt Nam thành kính dâng lên các bậc ông cha.
Phép ẩn dụ cũng là một cách nói trang trọng để nói lên ý nghĩa sâu sắc: bảy mươi chín năm của tôi là bảy mươi chín suối đẹp, một đời đẹp và có ý nghĩa. Anh đã mang đến cho em mùa xuân vĩnh cửu, mùa xuân của độc lập, tự do và hạnh phúc. Những bài thơ của anh, với cảm xúc và suy nghĩ của riêng anh, đã chạm đến trái tim chúng tôi khi nghĩ về bạn:
Vì sao đất trời nặng trĩu, làm tôi nhớ đến tên Hồ Chí Minh.
Vòng tuần hoàn cảm xúc của tác giả tiếp tục với những dòng buồn bã bất tận, và dù cố gắng che giấu những cảm xúc này cũng đủ chạm đến trái tim hàng triệu người:
Tôi ngủ yên trong vầng trăng dịu dàng, vẫn biết trời xanh là vĩnh hằng, nhưng tôi nghe nhói trong tim.
Vẫn là cách nói giảm nói tránh “ngủ quên”, dường như tác giả đang muốn xua đi sự thật phũ phàng: anh đã ra đi. Hai câu thơ này như tái hiện một hình ảnh có thật trước mắt người đọc: anh nằm trên kính, ánh hồng chiếu xuống khiến gương mặt anh hồng hào như vầng trăng.
“Trời xanh” và “ánh trăng” được nói đến ở đây vừa là hình ảnh thực, vừa mang ý nghĩa ẩn dụ, thể hiện sự bất tử, vĩnh hằng của thiên nhiên. Kết hợp với mối quan hệ “Em Vẫn Biết Vì Sao”, tác giả như muốn dùng quy luật của tự nhiên để khẳng định quy luật của con người và tự an ủi mình rằng: vẫn biết rằng cô chú sẽ luôn sống trong lòng mọi người. Sự thật phũ phàng rằng anh đã mãi mãi ra đi khiến tác giả cảm thấy “đau lòng.”
Từ “vui mừng” là một nghệ thuật ẩn dụ làm thay đổi rõ ràng nhất cảm giác đau đớn của tác giả khi nghĩ đến sự thật rằng mình không còn ở đó nữa. Nỗi đau quá lớn khiến tác giả không giấu nổi sự nghẹn ngào. Có lẽ vì thế mà mai em nỡ rời xa cô chú ơi, tấm lòng của tác giả và tấm lòng của những người con miền Nam mang một nỗi niềm:
Ngày mai về phương Nam, em cho chim hót quanh lăng, em kết hoa thơm, em sẽ là cây tre trung thành nơi đây …
Lời bài hát nghẹn ngào, thổn thức, nhớ nhung, đi thẳng vào lòng người. “Giọt lệ rơi” không chỉ là nỗi niềm xa vời, anh như đang nói hộ tiếng lòng của vô số người. Tránh xa những nơi linh thiêng. Để rút ngắn khoảng cách về không gian, nhà thơ sử dụng hàng loạt động từ “muốn làm”, kết hợp với hình ảnh ẩn dụ về thiên nhiên để thể hiện ước muốn chân thành, tha thiết và xúc động: được làm chim. Như một người lính, anh tận tụy canh giữ giấc ngủ bình yên của nhân dân.
Đó không chỉ là hình ảnh tinh túy của thiên nhiên mà còn là hình ảnh kết tinh vẻ đẹp của sức sống con người dành tặng riêng cho bạn. Bình dị, bình dị, không xô bồ, mong ước của nhà thơ cũng là của chúng ta: ai cũng muốn được ở bên Người, dù nhỏ nhoi, làm điều gì đó cho vừa lòng Người.
Đặc biệt nhất là hình ảnh “Cây tre trung hiếu” ở cuối bài thơ, tạo thành kết cấu đầu cuối tương ứng. Đồng thời, đây cũng là một hình ảnh nhân hóa, một ẩn dụ có ý nghĩa phổ quát, nhất là trong hoàn cảnh đất nước ta lúc bấy giờ, bài thơ này khẳng định lòng trung với đảng, hiếu với đồng bào, trung thành với miền nam ruột thịt. Đằng này tuy xa nhưng lòng vẫn ôm chặt. Tình cảm của nhà thơ thật chân thành và xúc động, chúng ta cùng đồng cảm.
Với tất cả những tác phẩm ca ngợi Chủ tịch Hồ Chí Minh, bài thơ viếng lăng Bác này đã để lại trong tâm trí người đọc bốn thập kỷ một niềm xúc động khôn nguôi bởi thành công rực rỡ về nội dung và ý nghĩa. Ngôn ngữ bài thơ giản dị, không hoa mỹ, hào hùng phương nam, hình ảnh thơ sinh động gợi nhiều liên tưởng, liên tưởng.
Trong đó, những biện pháp đặc sắc nhất là: nói giảm, nói tránh, ẩn dụ, hoán dụ, ám chỉ,… được tác giả sử dụng một cách linh hoạt và có hiệu quả về giá trị thẩm mĩ. Chính vì vậy, bài thơ này làm cho chúng ta có tình cảm sâu sắc đối với Bác kính yêu và nhớ về sự hy sinh, cống hiến to lớn của Người cho đất nước.
Với ý nghĩa đó, bài thơ này thực sự trở thành một lời tri ân đối với nhà thơ và nhân dân cả nước. Ngoài ra, về chủ đề biểu dương lãnh đạo, phía bên kia cũng có đóng góp rất lớn. Một bài thơ hay, một cảm xúc chân thành, lắng đọng trong lòng người đọc.
Viếng lăng Bác, đi kèm với bao bài thơ ca ngợi các bác luôn là bài hát đi cùng năm tháng. Bài thơ này thể hiện niềm tự hào và lòng biết ơn vô bờ bến trong lòng mỗi chúng ta đối với người cha lập quốc vĩ đại.
Phân tích các bài thơ của Youling – Ví dụ 10
Mỗi tác giả đều có những cảm nhận riêng khi viết về Hồ Chí Minh: ngậm ngùi, tiếc thương, tự hào, khâm phục cuộc sống của nhân dân, vì dân, với nước. Nhà thơ ở xa đến thăm He Boling từ miền nam lần đầu tiên nhìn thấy chú của mình đã ngủ yên trong giấc ngủ, và rất ngạc nhiên vì tâm trạng của ông đã thay đổi. Bài thơ Viếng lăng Bác là niềm ngưỡng mộ, kính phục và biết ơn vô hạn của nhà thơ đối với vị lãnh tụ vĩ đại.
Năm 1976, khi đất nước thống nhất, Lăng Chủ tịch Hồ Chí Minh được khánh thành, tác giả theo đoàn người miền Nam vào Lăng viếng Chủ tịch Hồ Chí Minh. Cảm giác lần đầu tiên được con trai ra thăm lăng thực sự kìm nén trong lòng tác giả. Bài thơ như lời tri ân, kính trọng đối với người con phương xa. Có lẽ những câu thơ này đã nói lên nỗi lòng của bao người, của nhiều người Việt Nam được vào lăng viếng Bác.
Toàn bộ bài thơ là một mạch cảm xúc đầy nước mắt, lòng tôi không cầm lại được khi đứng trước anh hùng dân tộc. Bài thơ mở đầu bằng tiếng reo vui:
Tôi đi về phía nam để thăm lăng mộ của chú tôi. Ngắm nhìn những bè tre bất tận trong sương mù ôi Việt Nam xanh xanh bè tre, bão táp, nước mưa xếp hàng
Một tiếng khóc nhẹ nhàng vui tươi, chân chất và sâu lắng của một người con xa quê. Bài thơ trở nên mềm mại, quyến rũ, xúc động. Trên hành trình từ nam ra bắc, tôi chỉ nhìn thấy Hồ Chí Minh một lần.
Dù Bác đã mất nhưng nhà thơ không dùng từ “thăm” mà dùng từ “thăm”, rất nhẹ nhàng và xúc động. Điều này cho thấy Hồ Chí Minh tuy là một lãnh tụ nhưng có mối quan hệ rất mật thiết với nhân dân. Người đọc cảm thấy Bác vẫn còn sống, vừa ngủ một giấc dài thật dài.
Khi nhà thơ đến đây, cảnh tượng hiện ra trước mắt là một hàng tre “trúc”. Cây tre là hình ảnh quen thuộc, gần gũi với đất nước Việt Nam, tượng trưng cho tinh thần ngoan cường, bất khuất, bất khuất của cả dân tộc ta. Dù trong mưa gió, rừng trúc vẫn ngoan cường, anh dũng, bất khuất đúng như tinh thần quật cường của dân tộc ta.
vien phuong có tấm lòng kính yêu, ngưỡng mộ Chủ tịch Hồ Chí Minh. Anh mượn hình ảnh biểu tượng “mặt trời” để nói về người bác cả nước:
Ngày ngày mặt trời đi qua lăng và mặt trời trong lăng rất đỏ
Rõ ràng, hình ảnh “mặt trời” trong hai câu thơ hoàn toàn khác nhau. Một mặt trời chân chính của thiên nhiên, một mặt trời có giá trị ẩn dụ, tượng trưng cho vị cha già dân tộc. Phép ẩn dụ làm tăng thêm tính biểu cảm và theo một cách nào đó làm sâu sắc thêm tình cảm của người đối diện về tình yêu thương và sự tôn trọng đối với con người. Mặt trời sẽ luôn tồn tại, soi sáng thế giới và Hồ Chí Minh sẽ luôn sống trong lòng nhân dân. Hòa cùng dòng người đến viếng, người đối diện nghẹn ngào xúc động:
<3
Cuộc sống là hữu hạn và thời gian là vô hạn. Cái chết của ông đã để lại nhiều tiếc thương cho người dân cả nước. Nỗi nhớ này tạo thành “vương miện hoa” cho con người. “Bảy mươi chín mùa xuân” là một quốc gia của bảy mươi chín năm sống và cống hiến. Hồ Chí Minh là một mùa xuân lớn cho đất nước ta, một khổ ải cho xã hội. Tác giả có thể nhìn Bác He mà rưng rưng xúc động:
Anh nằm trong lăng và ngủ trong ánh trăng sáng, vẫn biết trời xanh là vĩnh hằng, nhưng sao nhói trong tim anh
Em vẫn nằm đây, giữa lòng thủ đô đầy nắng, trong trái tim hàng triệu con người hướng về anh. Những nét “dịu dàng” trên khuôn mặt của một người là biểu tượng đẹp đẽ và thuần khiết nhất của cuộc sống. Dù nỗi đau còn đó, mất mát còn đó nhưng Tổ quốc sẽ luôn nhớ về anh. Có lẽ khổ thơ cuối cùng của bài thơ, người đọc sẽ phải sững sờ trước điều ước xa vời:
Ngày mai em về phương Nam, em xin làm chim hót quanh lăng, em xin là hoa thơm, em xin là cây tre trung thành ở đây
Những bài thơ chân thực này khiến người đọc “rơi nước mắt”. Khoảnh khắc tác giả chuẩn bị lên đường trở về phương nam là khoảnh khắc xúc động nhất. Từ “muốn” như nhấn mạnh niềm khát khao, mong muốn được ở bên Bác của người viết. Một điều ước giản đơn, giản dị nhưng chan chứa tình yêu thương.
Quả thật, bài thơ Viếng lăng Bác khiến người đọc phải rơi lệ vì thương con. Điều này cho thấy Bác quan trọng như thế nào trong lòng mọi người.
Phân tích các bài thơ khám phá lăng mộ – Ví dụ 11
Bạn đã đi rồi người anh em! Mùa thu đẹp và đầy nắng
(có thể)
Có thể nói, sự ra đi của vị lãnh tụ vĩ đại là một mất mát to lớn đối với toàn thể dân tộc Việt Nam. Có rất nhiều bài thơ bày tỏ sự thương cảm và xúc động cho sự ra đi của bạn. Dù có dịp ra thăm lăng Bác một năm sau ngày đất nước hoàn toàn thống nhất nhưng anh không kìm được xúc động. Nỗi sầu muộn, u uất được tác giả thể hiện qua bài thơ “Bài Bụt”
Ở đầu bài thơ, Wenfang đề cập đến chuyến viếng thăm lăng Bác:
<3 Bè tre xanh Việt Nam, mưa xối xả, xếp hàng
Nhà thơ là người con của một đồng hương ở phía nam sông Dương Tử và không ngại gian khổ khi “đến thăm Boling”. Tình yêu của anh ấy dành cho bạn thật đáng quý. Trong những năm qua, miền Nam hứng chịu nhiều bom đạn của kẻ thù. Nhờ sự chỉ đạo sáng suốt của bạn và cách mạng, miền Nam đã được giải phóng, thống nhất đất nước như ngày nay. Nhưng thật tiếc là tôi đã không thể tận mắt chứng kiến niềm vui đó. Đặc biệt với đồng bào miền Nam, với đồng bào cả nước, Bác như một người cha nhân hậu:
Tôi nhớ miền Nam, tôi nhớ nhà, miền Nam muốn cha tôi
(có thể)
Có lẽ nhà thơ đến lăng Bác từ sáng sớm nên dù trải qua bao nhiêu “mưa gió” cũng thấy những hàng tre “xanh mướt” xếp hàng trong sương. Hàng tre thẳng hàng “. Cây tre tượng trưng cho đức tính liêm khiết, ngoan cường, ngoan cường của người Việt Nam. Những hàng tre thẳng tắp trước lăng càng làm tăng thêm vẻ uy nghiêm cho nơi đây.
Trong khi đi thăm lăng, nhà thơ đã nhìn thấy hình ảnh của hai mặt trời:
<3
Hình ảnh ẩn dụ về mặt trời được sử dụng trong ngôn ngữ của bài thơ cho phép người đọc thấy được tình cảm thiêng liêng và cao cả của tác giả đối với ông cha đất nước ở một mức độ nào đó. Sáng như mặt trời trong vũ trụ, “mặt trời” trong lăng cũng vậy. Mặt trời của vũ trụ mang lại ánh sáng cho sự sống của vạn vật, và “mặt trời” trong lăng cũng mang lại ánh sáng và sự thịnh vượng cho cuộc sống của con người. Bạn thật tuyệt và lòng biết ơn của bạn đối với đất nước là không thể diễn tả được. Nhà thơ hòa mình vào dòng người viếng lăng, dâng lên họ những vòng hoa thành kính nhất. Tác phẩm “Bảy mươi chín mùa xuân” cũng là cuộc đời của bảy mươi chín năm cống hiến cho đất nước. Nhịp thơ này chậm rãi như nhịp bước chân, ẩn chứa bao cảm xúc của bao du khách. Cuộc đời anh ít được nghỉ ngơi, không được nghỉ ngơi, an hưởng khi đời sống nhân dân còn khốn khó, đói khổ.
Vào lăng, tác giả như chết lặng sau khi nhìn thấy nó:
Em ngủ yên trong vầng trăng dịu dàng, em vẫn biết trời luôn trong xanh, nhưng em nghe nhói trong tim
Anh ấy đã cống hiến cuộc đời mình cho người dân và đất nước của mình và không có thời gian để suy nghĩ cho bản thân. Và hình ảnh “Người ấy ngủ yên” chỉ là sự nghỉ ngơi của anh ấy. Bạn vẫn sống trong trái tim của nhân loại, và bạn vẫn sống trong trái tim của dân tộc Việt Nam. Bầu trời xanh vẫn còn đó, bầu trời bình yên mà nhân dân ta đã từng thề nguyền giữ gìn và bảo vệ, nhưng nỗi đau xót biết bao khi mất đi người bác của nhân dân ta. Các anh đã hóa thành trời xanh và sống mãi với dân tộc Việt Nam.
Dù không bằng lòng nhưng nhà thơ vẫn phải từ bi chào đón và trở về quê hương phương Nam thân yêu:
Ngày mai về phương Nam, em cho chim hót quanh lăng Em làm hoa thơm đây Em làm tre trung thành đây
Tác giả muốn biến thành chim, hoa, trúc bên cạnh. Ông muốn là con chim hót quanh lăng chủ tịch, là bông hoa góp phần tô điểm thêm vẻ đẹp cho lăng và nhà thơ cũng muốn là cây tre trung thành với nhân dân. Cụm từ “muốn làm sao” thể hiện thành ý mong muốn của người đối diện, vì người con trai nào mà không muốn ở bên người cha già kính yêu?
Bài thơ Viếng lăng Bác thể hiện tình cảm chân thành của nhà thơ đối với vị lãnh tụ vĩ đại của đất nước với giọng điệu trang trọng, chậm rãi và hình ảnh ẩn dụ. Niềm tiếc thương và mong mỏi của tác giả cũng là tình cảm của tất cả những người Việt Nam khi thiếu vắng Người.
Phân tích các bài thơ khám phá lăng mộ – Ví dụ 12
Trong số những bài thơ viết sau khi bác tôi đi, “Thăm Anh Bờ Lầy” ở phương xa là một bài thơ đặc sắc. Bài thơ này thể hiện tình cảm, sự đồng cảm và lòng biết ơn vô hạn của nhà thơ đối với vị lãnh tụ bằng tấm lòng chân thành, chân thành và vô cùng xúc động.
Tác giả hành hương ra bắc sau hàng chục năm vất vả từ đất phương nam. Quá phấn khích, anh đến gặp cha mình là Ding:
Tôi đi về phía nam để thăm lăng Bác. Ngắm nhìn những bè tre bất tận trong sương mù! Những bè tre xanh xanh Việt Nam. Bão và mưa xếp hàng.
Câu thơ mở đầu thật thiêng liêng, thành kính nhưng vẫn gợi lên không khí thân mật, ấm áp không chỉ ở cách xưng hô “son sắt” mà còn ở cách dùng từ ngữ vừa phải. Nhà thơ không nói “thăm”, mà là “thăm”, cũng giống như một người con đến thăm nơi an nghỉ của cha và chú của mình. Nỗi đau dường như đang bao trùm nhưng giọng thơ vẫn đầy xót xa. Hình ảnh đầu tiên gây ấn tượng cho tác giả là hình ảnh hàng tre trong sương sớm vươn mình vươn xanh khiến cho ngôi lăng uy nghiêm bỗng thân quen, gần gũi như một làng quê Việt Nam. Hình ảnh chiếc bè tre “hiên ngang” trong cơn “mưa dầm dề” đã trở thành biểu tượng cho sức sống bền bỉ, kiên cường, bất khuất của dân tộc Việt Nam. Bức ảnh đó như một khúc dạo đầu cho một chuỗi suy nghĩ rộng lớn và sâu sắc:
Ngày ngày mặt trời đi qua lăng, tôi thấy mặt trời trong lăng rất đỏ.
“Mặt trời trong Lăng” là một ẩn dụ cho hồ nước, mặt trời tự nhiên mang lại ánh sáng và sự sống. Mặt trời còn là ánh sáng soi đường, mang đến cuộc sống ấm no hạnh phúc. Mặt trời lấp lánh, ấm áp, sóng đôi, vĩnh cửu với ánh nắng tự nhiên là sự sáng tạo của chính tác giả. Biểu cảm này vừa tôn vinh sự vĩ đại và sự bất tử của bạn, vừa thể hiện sự kính trọng, ngưỡng mộ và lòng biết ơn vô hạn của bạn … tất cả những cảm xúc này được dệt thành một bài thơ tuyệt đẹp:
<3
Điệp ngữ “ngày qua ngày” và hình ảnh “dòng người đi trong tang thương” gợi cả ấn tượng về sự bất tử và nỗi nhớ về Người. Tình cảm này kết thành một vòng hoa đẹp dành tặng cho người chú thân yêu của tôi là bảy mươi chín suối. Nhịp điệu chậm rãi, dàn trải, lặp lại cấu trúc câu, từ ngữ của cả bài thơ gợi cho người ta cảm giác chậm rãi của dòng người vào lăng viếng Bác trong không khí thiêng liêng, thành kính và đầm ấm.
Đứng trước linh cữu của người chú, lòng tốt bỗng trào dâng:
Tôi ngủ yên trong vầng trăng dịu dàng, vẫn biết trời xanh là vĩnh hằng, nhưng tôi nghe nhói trong tim.
“Trời xanh”, “Mặt trăng” là những hình ảnh kỳ vĩ của thiên nhiên gợi bao suy nghĩ về cái cao cả, vĩ đại, bất tử và trường tồn. Bác vẫn luôn với sông núi, hóa thân vào thiên nhiên, làng quê. Nguyên nhân của anh ấy là bất tử, và mặc dù anh ấy tin tưởng vào nó, nhưng vẫn rất đau lòng khi nghĩ rằng anh ấy đã ra đi. Nỗi đau được thể hiện cụ thể, trực tiếp “Sao nghe lòng đau!”. Đó là nỗi đau và tình yêu thương vô bờ bến của người con quá cố trở về bên hài cốt của người cha thân yêu.
Mọi cuộc họp đều có thời gian để nói lời tạm biệt. Nỗi nhớ, sự đau buồn dồn nén đến giờ mới bật khóc:
Ngày mai em về phương nam, em xin làm chim hót quanh lăng, em xin là hoa thơm, em xin là cây tre trung thành nơi đây.
Có thể hóa thân thành chim muông, hoa lá hoặc cây tre để canh giữ và trang trí nơi an nghỉ của vị lãnh tụ kính yêu. Hình ảnh cây tre được lặp lại ở cuối bài gây ấn tượng mạnh và thể hiện tình yêu thương, lòng biết ơn vô hạn đối với các em. Câu “Muốn làm gì” lặp lại cấu trúc câu để tạo thành một nốt nhạc nhanh chóng, thiết tha. Thể hiện cảm xúc và mong muốn mạnh mẽ. Bài thơ được đánh giá là khép lại trong khoảng cách về không gian nhưng lại tạo được sự gần gũi trong tình cảm và ý chí, để đôi chân ra đi mà lòng người con phương Nam còn lại. Tiếng nói ấy, ước nguyện ấy không chỉ của riêng tác giả, mà còn là tiếng nói chung của bao người.
“Viếng lăng Bác” là một bài thơ giàu chất suy tưởng, trữ tình, ngôn ngữ và ngữ điệu, nhanh chóng được đông đảo bạn đọc đón nhận. Những bài hát sâu lắng, truyền cảm và quen thuộc với mỗi người Việt Nam.
Phân tích các bài thơ của Youling – Mẫu 13
Nhà thơ đến từ phương xa là một trong những tác giả sáng tác sớm nhất của Đoàn Văn nghệ Giải phóng miền Nam thời kỳ kháng chiến chống Mỹ, cứu nước. Năm 1976, sau ngày giải phóng miền Nam thống nhất đất nước, Lăng Chủ tịch Hồ Chí Minh tại Hà Nội cũng được hoàn thành. Phương xa nhân cơ hội này ra bắc thăm lăng Bác. Để bày tỏ lòng thành kính và biết ơn vô hạn đối với Chủ tịch Hồ Chí Minh, vị lãnh tụ kính yêu của dân tộc Việt Nam, Người đã sáng tác bài thơ “Viếng Lăng Bác”.
Đến với khổ thơ đầu tiên, nhà thơ đã miêu tả vài nét về hình ảnh thiên nhiên bên ngoài lăng:
<3 Bè tre xanh Việt Nam, mưa xối xả, xếp hàng
Câu thơ mở đầu là một lời giới thiệu thân thiện: “Tôi đang đến thăm lăng chú tôi ở miền nam.” Cách xưng hô “con trai” – xưng hô “chú” để thể hiện tình cảm, sự ngọt ngào và nam tính. Người “con” xa phương Nam lặn lội vào tận đây, mong muốn được gặp người cha già đáng kính Bác He. Tác giả đã thay từ “thăm” bằng từ “thăm” để xoa dịu nỗi đau mất mát nhưng vẫn không giấu được sự chia ly. Bức tranh đầu tiên mà “đứa trẻ” nhìn thấy là “một hàng tre khổng lồ”. Cây tre, loài cây quen thuộc nay đã trở thành biểu tượng cho đức tính, phẩm chất của dân tộc Việt Nam. Khi kết hợp với hình ảnh “mưa bão” – hình ảnh ẩn dụ cho những vất vả trong cuộc sống. Tác giả muốn khẳng định phẩm chất của người Việt Nam giống như cây tre, dù mưa gió vẫn “hiên ngang” – vẫn thanh cao, kiêu hãnh và luôn tràn đầy sức sống.
Trong phần tiếp theo, nhà thơ miêu tả một đoàn người vào lăng viếng người chú của họ:
<3
Hai phần đầu tiên bao gồm hai hình ảnh về “mặt trời”. “Ngày qua ngày, mặt trời đi qua lăng” – tức là mặt trời tự nhiên chạy theo chu kỳ của thời gian. “Nhìn thấy mặt trời rất đỏ trong lăng” – một hình ảnh ẩn dụ, so sánh ông với “mặt trời” có sức lan tỏa, soi sáng cuộc sống của người dân Việt Nam. Các chú đã mang lại cuộc sống tự do cho nhân dân ta và giải phóng nhân dân ta khỏi kiếp nô lệ. Không thể diễn tả hết lòng biết ơn vô bờ bến của người dân đối với vị lãnh tụ đáng kính này. Hai câu thơ tiếp theo nói đến hình ảnh dòng người triền miên, như nỗi nhớ thương da diết. Cụm từ “ngày này qua ngày khác” được lặp lại hai lần tạo nên cảnh giới bất tử. “Vương miện hoa” là hình ảnh ẩn dụ để chỉ những người con trên khắp mọi miền đất nước tụ hội về đây viếng lăng. Ngày ngày, người dân cứ vào lăng viếng chú. Dù đã qua đời nhưng ông đã để lại cho mọi người niềm tiếc thương vô hạn và một nỗi nhớ khôn nguôi.
Khi đó, không gian và thời gian dường như ngừng chuyển động trước bóng dáng của con người:
Anh ngủ yên trong vầng trăng dịu dàng, còn biết trời xanh còn mãi, nhưng nghe lòng đau!
Hồ Chủ tịch chưa bao giờ ngủ yên trong cuộc đời khi đất nước và nhân dân bị kẻ thù xâm lược cai trị. Đến nay, khi độc lập xong, đôi Nam Bắc về chung một nhà, rồi người chú ra đi mãi mãi. để lại nỗi buồn vô hạn. Nhà thơ dường như muốn tạm quên đi sự ra đi ấy: “Người nằm trong giấc ngủ êm đềm”. Dường như bạn chỉ đang nằm trong giấc ngủ vô tận. Khổ thơ thứ ba là nỗi niềm và ước nguyện đầy yêu thương, ngưỡng mộ của nhà thơ. Em như “vầng trăng dịu dàng” – hình ảnh vẻ đẹp của em lúc này rất thanh bình, yên ả. Anh ấy chưa chết, anh ấy chỉ đang ngủ, anh ấy vẫn sống với nhân dân, với đất nước. Mạch cảm xúc của bài thơ lắng dịu đột ngột ở hai khổ thơ cuối. Biết rằng bầu trời xanh là vĩnh cửu – bầu trời xanh là biểu tượng của bạn về sự bất tử. Anh vẫn sống trong lòng dân tộc Việt Nam. Dù biết rồi nhưng tôi vẫn “nghe như đâm vào tim” – và tôi vẫn thấy ân hận và tiếc nuối.
Và câu cuối cùng trước khi trở về, người đối diện đã bày tỏ nguyện vọng của mình:
Ngày mai em về phương Nam, em xin làm chim hót quanh lăng, em xin là hoa thơm, em xin là cây tre trung thành ở đây
Đây là lời hứa của nhà thơ trước khi về Nam. Nhà thơ muốn “tiếng chim hót quanh Lăng Bác”, “hoa thơm ở đâu”, “cây tre trung thành đây”. Dù muốn thế nào thì nhà thơ cũng muốn được gần gũi, trung thành với anh.
Quả thực, đọc xong bài thơ Viếng lăng Bác của nhà thơ viễn dương này, người đọc mới thấy được tình cảm sâu nặng của nhân dân Việt Nam đối với Chủ tịch Hồ Chí Minh.
Phân tích các bài thơ khám phá lăng mộ – Ví dụ 14
Đến với bài thơ Viếng Lăng Bác của nhà thơ phương xa này, người đọc sẽ thấy được lòng thành kính, ngưỡng mộ và niềm tiếc thương vô hạn đối với Chủ tịch Hồ Chí Minh, vị cha già mà nhân dân ta tôn kính. Con người Việt Nam.
Năm 1976, sau ngày giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước, Lăng Chủ tịch Hồ Chí Minh tại Hà Nội cũng được hoàn thành. Phương xa nhân cơ hội này ra bắc thăm lăng Bác. Bài thơ cho Youling, in trong tập “Like Chunyun” (Bài thơ, 1978).
<3 Bè tre xanh Việt Nam, mưa xối xả, xếp hàng
Bài thơ mở đầu bằng câu trích: “Tôi đến thăm mộ chú tôi ở miền nam.” Cách xưng hô (chú – con) thể hiện tình cảm, ngọt ngào, đậm chất nam bộ. Người “con” xa phương Nam lặn lội vào tận đây, mong muốn được gặp người cha già đáng kính Bác He. Tác giả đã thay từ “thăm” bằng từ “thăm” để xoa dịu nỗi đau mất mát nhưng vẫn không giấu được sự chia ly. Bức tranh đầu tiên mà “đứa trẻ” nhìn thấy là “một hàng tre khổng lồ”. Cây tre, loài cây quen thuộc nay đã trở thành biểu tượng cho đức tính, phẩm chất của dân tộc Việt Nam. Khi kết hợp với hình ảnh “mưa bão” – hình ảnh ẩn dụ cho những vất vả trong cuộc sống. Tác giả muốn khẳng định phẩm chất của người Việt Nam giống như cây tre, dù mưa gió vẫn “hiên ngang” – vẫn thanh cao, kiêu hãnh và luôn tràn đầy sức sống.
Chuyển đến Phần 2:
<3
Hai phần đầu tiên bao gồm hai hình ảnh về “mặt trời”. “Ngày qua ngày, mặt trời đi qua lăng” – tức là mặt trời tự nhiên chạy theo chu kỳ của thời gian. “Nhìn thấy mặt trời rất đỏ trong lăng” – một hình ảnh ẩn dụ, so sánh ông với “mặt trời” có sức lan tỏa, soi sáng cuộc sống của người dân Việt Nam. Các chú đã mang lại cuộc sống tự do cho nhân dân ta và giải phóng nhân dân ta khỏi kiếp nô lệ. Không thể diễn tả hết lòng biết ơn vô bờ bến của người dân đối với vị lãnh tụ đáng kính này. Nếu mặt trời của tự nhiên đôi khi phải nhường chỗ cho màn đêm. Khi đó ánh sáng của bạn là bất tử. Ánh sáng đó không bao giờ tắt. Nói đúng hơn, nó đã trở thành điểm tựa vững chắc cho dân tộc Việt Nam. Hai câu thơ tiếp theo nói đến hình ảnh dòng người triền miên, như nỗi nhớ thương da diết. Cụm từ “ngày này qua ngày khác” được lặp lại hai lần tạo nên cảnh giới bất tử. “Vương miện hoa” là hình ảnh ẩn dụ để chỉ những người con trên khắp mọi miền đất nước tụ hội về đây viếng lăng. Ngày ngày, người dân cứ vào lăng viếng chú. Dù đã qua đời nhưng ông đã để lại cho mọi người niềm tiếc thương vô hạn và một nỗi nhớ khôn nguôi.
Hình ảnh bạn nằm trong lăng được nhận ra từ xa:
Anh ngủ yên trong vầng trăng dịu dàng, còn biết trời xanh còn mãi, nhưng nghe lòng đau!
Hồ Chủ tịch chưa bao giờ ngủ yên trong cuộc đời khi đất nước và nhân dân bị kẻ thù xâm lược cai trị. Đến nay, khi độc lập xong, đôi Nam Bắc về chung một nhà, rồi người chú ra đi mãi mãi. để lại nỗi buồn vô hạn. Nhà thơ dường như muốn tạm quên đi sự ra đi ấy: “Người nằm trong giấc ngủ êm đềm”. Dường như bạn chỉ đang nằm trong giấc ngủ vô tận. Khổ thơ thứ ba là nỗi niềm và ước nguyện đầy yêu thương, ngưỡng mộ của nhà thơ. Em như “vầng trăng dịu dàng” – hình ảnh vẻ đẹp của em lúc này rất thanh bình, yên ả. Anh ấy chưa chết, anh ấy chỉ đang ngủ, anh ấy vẫn sống với nhân dân, với đất nước. Mạch cảm xúc của bài thơ lắng dịu đột ngột ở hai khổ thơ cuối. Biết rằng bầu trời xanh là vĩnh cửu – bầu trời xanh là biểu tượng của bạn về sự bất tử. Anh vẫn sống trong lòng dân tộc Việt Nam. Dẫu biết, tôi vẫn “nghe lòng đau” – vẫn thấy ân hận, ân hận. Vì sự thật là người đó đã ra đi mãi mãi. Những đứa trẻ của đất nước này đã không bao giờ gặp lại bạn. Đây là điều đáng tiếc của biết bao người trên mảnh đất hình chữ S thân yêu.
Trong câu thơ cuối, là niềm khao khát vô tận về phương xa:
Ngày mai em về phương Nam, em xin làm chim hót quanh lăng, em xin là hoa thơm, em xin là cây tre trung thành ở đây
Nhà thơ mong có thể “cho chim hót quanh He Boling”, “hoa thơm ở đâu”, “tre trung thành đây”. Tất cả những gì tác giả muốn hướng đến là xung quanh lăng. Có thể thấy, tình cảm của bên kia đối với Chủ tịch Hồ Chí Minh. Đồng thời bày tỏ sự tiếc nuối khi sắp phải ra đi. Đặc biệt tác giả muốn làm “cây tre trung thành” – trung thành với các chú.
Tóm lại, “Visit He Boling” là một trong những tác phẩm xuất sắc, và tôi có một điểm yếu cho Uncle He.
Phân tích các bài thơ khám phá lăng mộ – Ví dụ 15
Viếng Lăng Bác – một bài thơ ngắn với chất thơ, hình tượng và quan niệm nghệ thuật sâu sắc, súc tích và hay. viên phuong chọn một bài thơ có bốn chữ và bốn khổ trong cả bài thơ – cân đối hài hòa, thể hiện lời thơ trang trọng, thành kính. Bài thơ này nói về tình yêu, sự kính trọng và lòng biết ơn đối với bạn. Tình cảm của nhà thơ, của mỗi người Việt Nam và của cả dân tộc.
Sau khi Uncle He “đi”, bài thơ thăm He Shuling này là một trong những bài thơ độc đáo nhất về Uncle He. Bài thơ thể hiện tình yêu thương, sự đồng cảm và lòng biết ơn vô bờ bến của nhà thơ đối với vị lãnh tụ bằng ngôn ngữ hàm súc, dạt dào cảm xúc. Nó đã phổ nhạc và truyền bá rộng rãi trong nhân dân. Câu thơ mở đầu cho biết xuất xứ của bài thơ:
Tôi sống ở miền nam để thăm lăng chú tôi
Từ chiến trường miền Nam, nhà thơ đã từ phương xa, với tình yêu thương của đồng bào đã vào chiến trường và viếng lăng Bác kính yêu. Đây là cuộc hành hương của một chiến binh. Từ xa, nhà thơ đã nhìn thấy những chiếc bè tre ẩn hiện trong sương mờ ở Quảng trường Ba Đình lịch sử. Màn sương trong câu thơ gợi không khí linh thiêng, huyền bí. Rừng tre, hàng trúc “xếp hàng” trong sương, thấp thoáng một màu xanh biếc. “Trung đội tre xanh” rất đỗi thân quen đã được nhân cách hóa, trải qua bao mưa nắng, “vẫn đứng thẳng hàng”, đúng như tư thế hiên ngang của người Việt Nam ngoan cường trong lịch sử 4.000 năm:
Tôi vào Nam thăm lăng Bác và thấy những bè tre lớn chìm trong sương mù, ôi! Việt Nam tre xanh xếp hàng, mưa gió xen lẫn.
“Ồ” là một biểu thức cảm xúc thể hiện niềm tự hào. Hình ảnh bè tre xanh vừa mang ý nghĩa biểu tượng, vừa mang đầy ý nghĩa liên tưởng sâu sắc. Cây tre mang những phẩm chất cao quý của người Việt Nam: “tinh khôi, cao cả, ngay thẳng, kiên cường …” (Xingang). Một nhà thơ đã viết:
<3
(Tre Việt, Nguyễn Vỹ)
Tả quang cảnh (ngoại cảnh) lăng, ở đó nhà thơ suy nghĩ sâu sắc về những phẩm chất tốt đẹp của nhân dân ta.
Chuyển đến phần tiếp theo về bạn. Bác là người con ưu tú của dân tộc, là “tinh hoa, khí phách của dân tộc Việt Nam” (Phạm Văn Đồng) Hai dòng thơ bổ sung cho nhau, âm vang cho nhau bằng hình ảnh hai mặt trời, một mặt trời tự nhiên. , rực rỡ và bất diệt “ngày qua ngày … qua lăng”, “mặt trời trong lăng rất đỏ” – Tôi càng ấn tượng hơn về hình ảnh Bác, thể hiện tư tưởng cách mạng và lòng yêu nước nồng nàn của Người. :
Ngày ngày mặt trời đi qua lăng, tôi thấy mặt trời trong lăng rất đỏ.
Hòa vào “dòng người” viếng lăng, nhà thơ không khỏi xúc động khi trở về … ngoan đạo và đàng hoàng. Dòng người khổng lồ, những “đội vương miện hoa khôi” đủ kiểu dáng, biểu cảm đổ về Ba Đính có bề dày lịch sử từ khắp mọi miền đất nước để viếng Lăng Bác. Hình ảnh ẩn dụ “vương miện hoa” thể hiện lòng biết ơn, kính trọng của mọi người đối với Bác:
<3
Từ “cho đi” chứa đựng biết bao yêu thương, biết bao ân tình. Nhà thơ không nói “bảy mươi chín tuổi”, mà là “xuân bảy mươi chín tuổi” – một cách nói rất thơ: đời đẹp như nước xuân. Qua đó ta thấy nghệ thuật lựa chọn từ ngữ từ xa rất tinh tế, giàu sức biểu cảm và tượng trưng.
Câu thứ ba nói về sự bất tử của bạn. Tôi có cảm giác như đang được ngủ trong một giấc ngủ “yên bình”, trong một khung cảnh thơ mộng. Tôi yêu mặt trăng. Trong kháng chiến chống Nhật, anh đã có một số khoảnh khắc rất ảo diệu giữa núi rừng và rạp hát Việt Bắc:
Việc quân, việc nước, ngủ bên trăng.
Bây giờ nhà thơ đang yên bình “ngủ” “trong ánh trăng dịu dàng.” Nhìn “Bác ngủ”, nhà thơ thở dài đau xót. “Heart” bày tỏ sự đau đớn và chia buồn cùng cực. Faro có một cảm giác tuyệt vời nhưng thơ mộng đối với nó. Phong cách hành văn, từng câu chữ đều để lại rất nhiều khó khăn trong tâm trí người đọc.
Khổ thơ cuối thể hiện tâm trạng của nhà thơ khi ra đi. Quá nhiều nỗi nhớ, nỗi buồn. Nhà thơ muốn hóa thân thành “chim hót”, “hoa thơm”, “cây tre chung thủy” để trả ơn người khác. Lời thơ sâu sắc, hình ảnh thơ đẹp, độc đáo, cách diễn đạt cảm xúc “cực nam”. Đây là những dòng nổi bật nhất trong các bài thơ viếng lăng.
Ngày mai em về phương nam, em xin làm chim hót quanh lăng, em xin là hoa thơm, em xin là cây tre trung thành nơi đây.
“Muốn làm …” Cụm từ này được lặp lại ba lần, miêu tả sự nhiệt tình và nồng hậu của nhà thơ miền Nam đối với các nhà lãnh đạo.
Viếng Lăng Bác, bài thơ ngắn gọn, giàu hình ảnh, lời thơ sâu lắng, súc tích và hay. viên phuong chọn thể thơ lục bát, mỗi khổ tám chữ, mỗi khổ bốn dòng, cả bài thơ bốn khổ – cân đối hài hòa, thể hiện lời thơ trang trọng, thành kính.
Bài thơ này nói về tình yêu, sự kính trọng và lòng biết ơn đối với bạn. Tình cảm của nhà thơ, của mỗi người Việt Nam và của cả dân tộc. Đây là giá trị tuyệt vời của Thơ Youling.
Phân tích các bài thơ khám phá lăng mộ – Ví dụ 16
Có một số cảm xúc trong cuộc sống rất có ý nghĩa đối với tâm hồn mỗi người. Đây là tình yêu đích thực, tình bạn, tình anh em, tình đồng chí. Những tưởng không có sợi dây kết nối tưởng chừng như xa lạ lại luôn ấm áp yêu thương. Anh là một người con miền Nam – một lòng một dạ với người cha già. Người cha không cùng huyết thống nhưng là cha chung của cả dân tộc Việt Nam. Viếng lăng Bác là nguyện vọng của người con đối với cha.
Bài thơ này được viết vào năm 1976, một thời điểm rất đặc biệt. Năm nay là năm nghĩa trang được hoàn thành, lần đầu tiên những người con miền Nam, kể cả những người phương xa được về thăm và gặp lại những người cha già của mình trên khắp mọi miền đất nước. Bốn câu về tự do nhìn chung không quá dài nhưng đều thể hiện tình yêu, nỗi nhớ và sự kính trọng vô bờ bến của Nanzi dành cho anh.
Khổ đầu của bài thơ là cảnh quanh lăng Bác trong niềm xúc động của nhà thơ:
Tôi đi về phía nam để thăm lăng mộ của chú tôi. Ngắm nhìn những bè tre bất tận trong sương mù ôi Việt Nam xanh xanh bè tre, bão táp, nước mưa xếp hàng
Con trai tự giới thiệu với bố: Con sống ở miền Nam. Có quá nhiều cảm xúc trong bài thơ đó. Sau năm 1975, đất nước hoàn toàn thống nhất, tôi có dịp về thăm bố. Xa xa, người con trai đi về phía nơi chú mình nằm. Nơi ấy là thiên nhiên yên bình, “Tôi thấy những bè tre khổng lồ trong sương mù”. Phía đối diện đã đến lăng Bác từ rất sớm, vì không muốn chậm trễ dù chỉ một giây phút để được gặp cha. Chính vì vậy mà sương sớm vẫn còn mờ ảo hiện ra trong khung cảnh xung quanh lăng. Nhưng có lẽ các nhà thơ, cũng như bao người con miền Nam, không tránh khỏi sự háo hức lần đầu gặp gỡ, và tôi như nương vào khung cảnh ấy mà lòng không khỏi lo lắng. Tình thái từ “Ôi” dạt dào cảm xúc, nhà thơ nhìn chiếc bè tre xanh mà lòng tự hào vô cùng. Tre xanh thực sự trở thành một đề tài tâm linh đặc biệt vì đó là “Tre xanh Việt Nam” – biểu tượng của con người Việt Nam, tâm hồn và lòng dũng cảm. Nhà thơ dùng phép ẩn dụ “mưa gió” để tả những vất vả, nhọc nhằn, nhằm trang trí cho “đứng hàng”. Dáng tre dựng đứng, hay mãi là niềm tự hào, muôn thuở trong lòng người. Cây tre kết tinh giá trị cao đẹp của nó, và khi cây tre ngự trong lăng tổng thống, tầm vóc và sức bật của nó lại càng làm mê đắm lòng người. Tre trở thành người bạn của quê hương, ngây ngất chào đón những người con Việt Nam đến thăm. Mối quan hệ cha con thân thiết được nuôi dưỡng và mở rộng thành tình yêu thương lớn lao của quần chúng nhân dân đối với vị lãnh tụ vĩ đại.
Những tình cảm ấy không chỉ hòa quyện mà còn lắng đọng trong tình cảm của người con xa xứ. Đoạn hai trở thành điểm tựa để người con xa có thể trực tiếp bày tỏ lòng thành trước di ảnh vĩ đại của người cha:
<3
Các phần được tạo bằng hình ảnh thực và phép ẩn dụ đẹp mắt. Hai câu đầu sử dụng hình ảnh ẩn dụ “mặt trời” để ca ngợi công lao to lớn của Bác. Phần 1 Mặt trời tự nhiên là nguồn sống của vạn vật, có nhiệm vụ duy trì sự sống “hàng ngày”. Mặt trời đó là quan trọng, quý giá và duy nhất. Tuy nhiên, mặt trời tự nhiên gặp một mặt trời khác đẹp và sáng. Đó là “mặt trời trong lăng” – hình ảnh ẩn dụ để chỉ những người chú đã hy sinh cao cả cho đất nước. Và không chỉ ở đâu xa, chữ viết của cô luôn rực rỡ như ánh nắng ấm áp: “Em như thế giới của anh”. Trong những vần thơ của mình, nhà thơ không chỉ khẳng định công lao và sức sống bất diệt của mình đối với dân tộc Việt Nam, mà còn bày tỏ lòng biết ơn, kính trọng đối với các bậc cha anh xưa của đất nước.
Tình yêu và sự tôn trọng dành cho bạn là vô hạn. Đó không chỉ là cảm xúc cá nhân của nhà thơ. Hai câu tiếp theo khẳng định tình yêu của cả nước dành cho anh:
<3
Nhịp điệu của bài thơ này chậm. Thông tin thời gian “hàng ngày” được sử dụng một lần nữa để xác nhận tính thường xuyên và liên tục của nó. Nó có. Đoàn người đến viếng chú trong lăng xếp thành “hàng”. Và tất cả “người ta” đều có chung một cảm giác, cảm giác đó là yêu bạn. Qua nghệ thuật ẩn dụ, dòng người nối tiếp nhau tạo thành “vương miện hoa” tôn lên dáng vẻ xinh đẹp của chú tiểu. Xa xa, “Bảy mươi chín mùa xuân” được dùng như một ẩn dụ cho người bác. Nói về tuổi của bạn. Chú tôi đã qua đời, nhưng ông vẫn luôn sống ở tuổi bảy mươi chín, tràn đầy sức xuân. Cảm ơn cha đã mang mùa xuân đến cho đất nước và con người Việt Nam.
Xem thêm: Công thức tính pH – Toàn bộ cách tính nồng độ pH [CHUẨN]
Bước đi chậm rãi, người con trai cuối cùng đã gặp tận mắt người cha già. Cảnh trong lăng hiện lên trong niềm tiếc thương vô hạn của nhà thơ:
Tôi chìm vào giấc ngủ yên bình trong ánh trăng sáng dịu dàng, và tôi cũng biết rằng bầu trời xanh là mãi mãi, nhưng những vì sao ở trong tim tôi
Nam tử ánh mắt nhìn về phía hắn, cung kính nhìn hắn. Khi một người nhắm mắt ngủ, đứa trẻ sẽ không quên điều đó, cho dù còn nhỏ đến đâu. và những người ngủ yên. Có lẽ, đây là giấc ngủ hiếm hoi ở “Bảy mươi chín con suối” nơi tâm huyết của con người với đất nước, quê hương. Biết được điều này, thế giới tự nhiên hài hòa với giấc ngủ của con người. “Vầng trăng sáng dịu dàng trong bài thơ hay là hình ảnh ẩn dụ cho sự tĩnh lặng – lý tưởng suốt đời tôi theo đuổi. Vầng trăng tô điểm cho những ước mơ muôn thuở của anh. Suốt đời anh cũng dành trọn tình yêu cho trăng: đôi khi” trăng rằm in bóng hoa “”, có khi “người nhìn trăng sáng / trăng trông ngoài cửa sổ thấy nhà thơ”. Mọi thứ thật đẹp.
Trong những khung cảnh tĩnh lặng mà chúng ta tưởng chừng như thời gian và không gian như đông cứng lại, trong lòng người ta càng dâng lên nhiều cảm xúc và cảm xúc. Đây là hai câu thơ bộc lộ trực tiếp tâm trạng của tác giả: “Vẫn biết trời luôn xanh / Lòng đau vì sao”. Bạn là bầu trời xanh, là suối nguồn vĩnh cửu của thời gian và không gian vô tận, nhưng bạn cũng là một người cha bình thường không thể thoát khỏi quy luật sinh tử của tự nhiên. Với tấm lòng của những người con, những người đồng hương Việt Nam ở xa, chúng ta đều có chung một nỗi đau và nỗi nhớ da diết đối với người bác của mình: sao mà như dao cứa vào tim. “Nghe nhói lòng” là nỗi đau có thể cảm nhận được, nỗi đau đó không phải là vô hình mà tồn tại trong tim. Nỗi đau mất em là nỗi đau không thể nguôi ngoai theo thời gian: cuộc đời đầy nước mắt.
Phần cuối của bài thơ là một nỗi nhớ khác, đó là nỗi nhớ da diết và nhớ nhung người bác phương xa. Những câu cuối cũng là kết tinh cao nhất của nội tâm và tâm trạng mà người con phải chia tay cha:
Ngày mai em về phương nam, em xin làm chim hót quanh lăng, em xin là hoa thơm, em xin là cây tre trung thành nơi đây.
Ôn Phương vẫn đang đứng trong lăng bác của cô, vẫn rất gần anh, nhưng cô không thể không nghĩ đến “ngày mai” chia tay. Đau buồn là điều không thể tránh khỏi vì biết phải chia xa. Những cảm xúc bị kìm nén trực tiếp được thể hiện dưới dạng “nước mắt”. Tình cảm yêu thương dành cho con không còn xúc động, xót xa mà nhân lên thành những giọt nước mắt đau thương. Lúc này, tình cảm chỉ có thể cô đọng lại thành những lời yêu thương, những lời chúc phúc dù có vẻ vô lý: hóa thành chim, hoa, trúc. Điều ước từ xa được thể hiện thông qua một ám chỉ “muốn làm”. Nhịp điệu trong lễ hội càng lúc càng nhức nhối. Những mảnh ghép xa xôi, những lời chúc bình dị, không thể không lay động lòng người. Xin cho em là cánh chim trên bầu trời tự do, ngày nào cũng hát ngợi ca, yêu em sâu nặng. Sau đó, trang trí vẻ đẹp của mái nhà của mình với những gì anh ấy hy vọng sẽ là “hoa thơm” đầy mê hoặc. Những gì đẹp đẽ nhất, những gì thiết yếu nhất, đều được anh dành cho em từ phương xa. Đặc biệt ta càng yêu mến tấm lòng của nhà thơ hơn bởi ước nguyện cuối cùng chân thành và giản dị: được làm cây tre trung thành. Hình ảnh cây tre chất phác mở đầu bài thơ và kết thúc bài thơ một cách rất tự nhiên. Cây tre mang lại bao vẻ đẹp cho đất nước, con người và con cháu đã dành để làm đẹp cho nơi con người yên nghỉ. Chân thành kính mến vị cha già dân tộc.
Với hàng loạt hình ảnh thơ giàu sức biểu cảm, cách tiếp cận nghệ thuật độc đáo, sâu lắng đã chứng tỏ cho người đọc thấy rằng dù xa cách mấy thì người con cũng muốn dành tình cảm cho cha. Tình cảm, niềm tự hào, tình yêu, nỗi nhớ ấy luôn trường tồn với thời gian và với bạn đọc mọi thế hệ hôm nay.
Phân tích các bài thơ khám phá lăng mộ – Ví dụ 17
“Tôi nhớ miền Nam, tôi nhớ nhà. Miền Nam muốn có cha tôi.
Kỳ vọng và mong muốn của người miền Nam về chuyến thăm của bạn đã không còn nữa! Ông đã ra đi mãi mãi để lại bao tiếc thương trong lòng mỗi người dân miền Nam. vien phuong – một nhà thơ trẻ miền Nam – có duyên được viếng lăng Bác. Tác giả đứng trước vị cha già của nhân dân và thay mặt đồng bào miền nam bày tỏ tình cảm của mình. Yuan Fang đã xúc động từ tận đáy lòng và viết bài “Visit He Bo Bolling”. Đây là bài thơ gợi cho tôi nhiều cảm xúc sâu sắc nhất.
Cảm xúc đầu tiên mà tôi cảm nhận được từ bài thơ này có lẽ là vì nó thể hiện được tình cảm chân thành và giản dị mà người miền Nam muốn bày tỏ. Nhìn về phía trước chuyến thăm của bạn.
Rất xúc động, ở đầu bài thơ, tác giả đã viết:
“Tôi vào Nam thăm lăng bác. Thấy bè tre bất tận trong sương mù! Hàng tre ơi! Việt Nam xanh xanh”
Tình cảm của nhà thơ chân thành, gần gũi. Một người lính miền Nam được vào lăng viếng Bác là một vinh dự lớn. Nhưng điều đó không làm giảm đi tình yêu của tác giả dành cho bạn. Một bài thơ ấm áp và thân thương xưng hô “con trai” một cách thân mật. Vì mọi người đều là người con chung thủy của ông và coi ông như “cha, chú, anh”. Tình người rộng lớn, tình yêu giản dị, tình yêu Tổ quốc. Bài thơ tạo không khí ấm cúng, thân mật.
Tác giả đã khéo léo chọn hình ảnh cây tre, một hình tượng dân tộc quen thuộc để mở rộng bài thơ. Xa hơn, nhưng cũng gần hơn bao giờ hết. Nói đến hình ảnh cây tre là chúng ta nghĩ ngay đến đất nước và con người Việt Nam với nhiều đức tính cao quý. Tre anh dũng ra trận. Tre yêu nước giúp nước. Tre hy sinh cho thế hệ mai sau. Tre cũng là người anh hùng rất bất khuất:
“Một loài tre không mọc quanh co mà mọc nhọn như những chiếc gai kỳ lạ”
tre em đã vất vả, chịu biết bao nắng mưa nhưng vẫn hiên ngang hiên ngang giữa trời xanh, như dân tộc ta không bao giờ khuất phục trước quân xâm lược, “cùng hội cùng thuyền”.
Theo lời kể của một nhóm người, tác giả đã đến thăm lăng Bác và nhà thơ đã nhìn thấy:
“Ngày qua ngày, mặt trời đi qua lăng, và một mặt trời rất đỏ xuất hiện trong lăng.”
“Mặt trời” đi qua lăng hàng ngày là mặt trời trên Trái đất, nguồn sáng vĩnh cửu, lớn nhất và sáng nhất trên thế giới. Nhưng mặt trời ấy cũng đã nhìn thấy và nhận ra một mặt trời khác, một “mặt trời trong lăng” rất đỏ. Mặt trời trên cao được nhân cách hóa, nhìn mặt trời trong lăng bằng con mắt của mặt trời. Một hình ảnh đầy tôn kính dành cho các chú. Qua những hình ảnh ẩn dụ, nhà thơ ví ông như mặt trời. Các bạn là mặt trời đỏ của cách mạng, và sự nghiệp cách mạng vĩ đại của các bạn sẽ mãi mãi soi sáng con đường phía trước của chúng tôi. Đây là nghệ thuật sáng tạo của tác giả.
Độc đáo hơn, nhà thơ còn tạo ra một hình tượng khác để ca ngợi anh:
<3
Hình ảnh người đi trong tưởng nhớ và xếp thành vòng hoa còn hơn cả ảnh thật, xếp hàng người vào lăng như một vòng hoa bất tận. Nó cũng có một ý nghĩa tượng trưng: cuộc sống của họ nở hoa trong ánh sáng của bạn. Những bông hoa đó sẽ đến và cho bạn những điều tốt đẹp nhất. “Hội xuân bảy mươi chín” – đây là một hình ảnh ẩn dụ. Dân tộc bảy mươi chín mùa xuân sống đẹp như nước suối, tạo nên suối nguồn cho đất nước và nhân dân.
Nhà thơ vào lăng và thấy ông đang ngủ yên trong ánh đèn êm dịu. Ngọn đèn anh nằm được nhà thơ miêu tả như ánh trăng dịu dàng:
“Em ngủ yên trong vầng trăng dịu dàng, em biết trời xanh còn mãi, nhưng em nghe nhói trong tim!”
Ánh sáng mờ ảo của lăng gợi liên tưởng hấp dẫn của nhà thơ về “ánh trăng”. Tác giả thể hiện sự hiểu biết của mình về người chú qua sự liên tưởng kỳ lạ này. Vì Trăng và Bác từng là một đôi tri kỷ. Ánh trăng bao la ngoài kia đã từng làm thơ trong nhà tù và trên chiến trường, giờ trăng còn dụ người ta ngủ. Với hình ảnh “vầng trăng dịu hiền”, nhà thơ cũng muốn tạo ra một bộ hình ảnh vũ trụ để so sánh với mình. Con người ta có khi ấm áp như ánh mặt trời, có khi dịu dàng như ánh trăng rằm.
Đây là chú của họ. “Mặt trời”, “Mặt trăng”, “Bầu trời xanh” là sự bao la của vũ trụ, được nhà thơ ví như sự bao la của tình yêu mình. Đó cũng là biểu hiện của sự vĩ đại, sáng chói và cao cả của một con người và sự nghiệp của người đó. Biết rằng các chú còn sống, trong sự nghiệp cách mạng, tâm tư của nhân dân như trời xanh muôn thuở. Nhưng khi đứng trước người ấy, nhà thơ không khỏi đau nhói trong lòng: “Sao nghe lòng đau”. Nỗi đau xuyên vào trái tim thổn thức của tác giả như ngàn mũi kim châm. Đây là tấm chân tình của nhà thơ.
Vẫn luôn đứng ở lăng bác, nhưng là tại nghĩ đến rời đi hắn, xa xa cảm thấy không đành lòng, không muốn dừng lại. Cảm xúc của nhà thơ trong giai đoạn này luôn sâu lắng và đau đáu, nhưng lúc này, ông không thể dừng phương hướng, để tình cảm chảy theo dòng nước mắt, dâng lên cao nhất, chân thành nhất. Mengnan rưng rưng ”.
Tác giả cũng “rưng rưng” trước ý nghĩ vào Nam, nhớ nhung chia tay không muốn rời nơi an nghỉ, ở đoạn thơ này tác giả không sử dụng nghệ thuật gì. Tất cả, chỉ một câu nói đơn giản, sự cảm nhận sâu thẳm từ trái tim đã khiến ta dạt dào cảm xúc, bài thơ này càng cảm động hơn. Một câu nói đẹp đến khó tả, không chân thành như người miền nam nhưng lại ẩn chứa một tình yêu đau đớn khôn tả.
Thay mặt đồng bào miền nam, tác giả bày tỏ niềm tiếc thương vô hạn đối với vị cha già dân tộc. Một câu đơn giản nhưng để người đọc có thể hiểu và đồng cảm với những nỗi niềm ở phương xa, bởi câu nói này xuất phát từ hàng trăm triệu trái tim nhỏ đang đau như chính tác giả. Gần gũi bạn dù chỉ trong giây phút nhưng chúng tôi không bao giờ muốn rời xa bạn vì bạn quá ấm áp và quá tuyệt vời. Lời chúc chân thành từ phương xa cũng là mong ước chung của những người đã từng nhìn thấy anh hoặc chưa từng nhìn thấy anh:
“Em muốn là chim hót quanh lăng, em muốn là hoa thơm, em muốn là cây tre trung thành.”
Từ “muốn làm” được lặp đi lặp lại nhiều lần trong bài thơ thể hiện mong muốn, nguyện vọng của tác giả. Hình ảnh cây tre như khép lại bài thơ một cách tinh tế. Mong muốn chân thành của nhà thơ. Tác giả muốn là chú chim hót hàng ngày đưa bạn vào giấc ngủ, là loài hoa tỏa hương thơm ngào ngạt, và nhiều loài hoa khác để tô điểm cho nơi an nghỉ của bạn. Hạnh phúc nhất là khi cây tre trung thành đứng trong mỗi giấc ngủ của bác tôi. Những cánh hoa ấy, hương thơm của chim muông, của khóm trúc trung thành khiến người ta ngủ yên. Yuan Fang bày tỏ mong muốn của mình và cũng bày tỏ mong muốn rằng tất cả chúng ta đều mong muốn được lớn lên bên cạnh anh ấy:
“Tôi ở bên bạn và người tỏa sáng trong tôi bỗng nhiên lớn lên từng chút một bên cạnh bạn.”
Chú của chúng tôi đã như vậy. Giàu tình yêu thương, giàu đức hy sinh, cuộc sống của con người thật giản dị. Mất anh trên đất nước chúng ta cũng giống như mất đi một người cha vĩ đại, một người cha luôn dành tình yêu thương vô bờ bến cho nhân loại.
Bài thơ “Viếng lăng Bác” rất giàu giá trị nghệ thuật và cảm xúc, ít ai đọc bài thơ này mà không cảm xúc. Tác giả đã khéo léo sử dụng sáng tạo các biện pháp tu từ để nói lên tình cảm ngọt ngào, giản dị mà chân thành của em dành cho anh. Nhà thơ gửi gắm tình cảm của mình đến người đọc chủ yếu qua tình cảm của đồng bào miền Nam và của cả dân tộc. Cháu ngoan Bác hiền của chúng ta cũng nguyện như nơi phương xa là cây tre trung thành, nở hoa đẹp, chim hót hay, làm ngàn việc thiện để hồi hướng cho người.
Phân tích các bài thơ của Youling – Mẫu 18
vien phuong là nhà văn sớm nhất giải phóng sức mạnh nghệ thuật ở miền Nam trong kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Những bài thơ của ông viết về những nhà lãnh đạo vĩ đại. Năm 1976, đất nước thống nhất, lăng hoàn thành, được vào Lăng Bác, có bài thơ “Viếng Lăng Bác”. Bài thơ này là tâm trạng của nhà thơ khi đứng trước lăng, tâm trạng khi vào lăng, tâm trạng đầy hi vọng khi ra về.
Những bài thơ từ xa có giọng điệu dịu dàng và đầy xúc cảm. Giọng điệu đó rõ ràng trong địa chỉ:
<3 Việt Nam lũy tre xanh xếp hàng, mưa gió đan xen, xếp hàng dài
Các địa chỉ bắt đầu bằng “con-chú” rất gần gũi, giống như gia đình, giữa cha và con. Lời xưng hô đó là lời chào giới thiệu một người con miền Nam vào thăm lăng Bác. Câu nói tránh “lăng loàn” ấy dường như, trong lòng người phương xa, các cô các chú vẫn bất hủ rằng bây giờ những người con trai về thăm cha từ xa. Khi đến với He Bolling, nhà thơ bắt gặp hình ảnh “bụi tre xanh đi” bốn mùa. Hàng lũy tre trồng quanh lăng Bác gợi cảm giác thân quen như trở về quê hương. Tre là loài cây nhỏ bé, kiên cường, không khuất phục trước bão táp. Nhìn những bè tre, nhà thơ không khỏi thở dài: “Ôi! Hàng tre xanh Việt Nam”. Niềm xúc động dâng trào được diễn tả bằng từ “ôi”, nghệ thuật ẩn dụ về lũy tre xanh tượng trưng cho cả dân tộc Việt Nam quây quần bên lăng.
Bạn không chỉ có thể nhìn thấy rừng tre mà còn có thể nhìn thấy mặt trời ở phía xa:
<3
Từ “ngày” dùng để chỉ thời gian mặt trời tự nhiên mang ánh sáng đến trái đất, đều đặn như vòng quay trong ngày. Mặt trời ấy cũng đã qua lăng, sưởi ấm nơi an nghỉ của bạn. Nhà thơ nhìn mặt trời của thiên nhiên và liên tưởng đến “mặt trời trong lăng” Hình ảnh ẩn dụ của Bác là nhà thơ muốn ca ngợi công lao to lớn của Bác đối với đất nước, dân tộc. Có thể nói, ông đã cống hiến cuộc đời mình cho quốc gia được ghi dấu bằng Bảy mươi chín mùa xuân. Chính vì vậy, dù đã đi xa nhưng người ta vẫn nhớ đến Người từng ngày, những người con trên khắp mọi miền đất nước xúng xính trang phục thật đẹp bước chầm chậm về phía lăng như một “vương miện hoa” đầy nghệ thuật. Không khí trang nghiêm, tôn nghiêm, với lòng thành kính tri ân, thành kính trước lăng.
Có thể nói, việc một người con trai được gặp người cha kính yêu ở phương Nam xa xôi là một điều “miền nam mong cha”, và giờ đây, điều ước ấy đã trở thành hiện thực. Bước chân vào lăng và nhìn thấy bức tranh, cảm xúc của nhà thơ lại trào dâng:
Bạn ngủ yên trong vầng trăng dịu dàng, vẫn biết trời xanh là vĩnh hằng, nhưng tinh tú đập trong tim bạn.
Không khí trong lăng thật yên tĩnh, bạn nằm yên một chỗ mà ngủ một giấc thật yên bình. Câu nói chìm trong tâm trí nhà thơ vẫn còn đó. Nhìn ông, nhà thơ không khỏi xúc động khi nghĩ đến thời kỳ đất nước còn chiến tranh, nhiều đêm trằn trọc không ngủ được vì lo việc nước. Giờ đất nước thống nhất, chúng tôi mới yên giấc ngàn thu. Nằm đó, xung quanh là ánh trăng trong veo. Trăng trên trời cũng vào lăng, soi sáng nơi an nghỉ. Dường như luôn có sự giao hòa giữa con người và thiên nhiên đã trở thành đề tài của thơ ca và là người bạn tâm tình. Hay một vầng trăng khác là một ông chú có tâm hồn trong sáng, cao thượng. Hình ảnh ẩn dụ “trời xanh” so sánh bạn với bầu trời trên cao, nhưng nhà thơ muốn ca ngợi bạn cao cả muôn đời, ví như hóa thân của sông núi, đất nước sánh với trời đất, người ở. trái tim của bạn mãi mãi. Với câu nói “Tôi vẫn biết tại sao”, tôi luôn khẳng định rằng ông vẫn còn sống, nhưng thực tế là ông đã ra đi, khiến người dân cả nước không khỏi thất vọng. Người làm nghề mãi đau lòng, nỗi đau khôn tả.
Chính vì vậy khi chân còn đi trên mặt đất và nghĩ đến ngày mai trở lại, nhà thơ lại thấy bùi ngùi, xúc động và không muốn rời xa. Dòng cảm xúc rất tự nhiên, những giọt nước mắt chân thành, hãy để nhà thơ bày tỏ mong muốn của mình:
Em muốn là chim hót quanh lăng, em muốn là hoa thơm, em muốn là cây tre trung thành …
Wenfang muốn làm chim, hót hay nhất trong lăng, muốn làm hoa, khoe sắc và hương nơi mình yên nghỉ, muốn làm cây trúc, canh giữ giấc ngủ của mọi người. Nghệ thuật ẩn dụ “chim, hoa, trúc” ám chỉ nhà thơ từ xa đến, muốn hóa thành những vật nhỏ xinh, gần gũi nơi mình yên nghỉ. Cấu trúc thông điệp và cách hiển thị của cụm từ “muốn làm” khiến cho lời chúc trở nên chân thành và nghiêm túc. Hình ảnh trung thành của cây tre còn là lời thề thiêng liêng trung thành với lí tưởng. Hình ảnh cây tre kết thúc bài tạo nên đoạn kết tương ứng.
Cả bài thơ gồm những câu thơ tám chữ, ngôn từ đẹp, giàu cảm xúc, hình ảnh đẹp “mặt trời và mặt trăng…”, là một ẩn dụ để biểu đạt nghệ thuật, với giọng điệu nhẹ nhàng, trang trọng và thành kính. Diễn tả tâm trạng của nhà thơ khi đứng trước. Lăng Bác, vào lăng Bác rồi ra đi. Đây là cảm nhận của mọi người khi đến đây. Cùng với “To huu” hay “Sleepless Tonight” của Minh Huệ và “Người đi tìm dấu nước” của Chế Lanwen, các tác giả không chỉ góp phần viết nên những vần thơ hay của Bác mà còn hy vọng rằng bằng tình yêu từ trái tim, bằng tình yêu. , lòng tự hào và lòng biết ơn ca ngợi mọi người.
Bài thơ này đặc biệt thể hiện tình cảm kính yêu đối với Người ở phương xa và của cả một dân tộc. Vì điều này, tôi yêu và tự hào về chú của tôi. Em hứa sẽ chăm chỉ học tập và thực hiện tốt năm điều Bác dạy để trở thành một công dân tốt.
Phân tích các bài thơ của Youling – Mẫu 19
Bác Hồ – vị lãnh tụ vĩ đại của đất nước, cuộc đời và sự nghiệp của Người là nguồn cảm hứng sáng tác cho thơ ca.
Có rất nhiều bài thơ ca ngợi ông, trong đó có nhiều bài đã đi vào đời sống tình cảm của mọi người. Bài thơ bên lăng này của nhà thơ có tầm nhìn xa thể hiện tình cảm chân thành đối với Bác kính yêu.
Xa xôi – Những người nghệ sĩ, chiến sĩ sát cánh chiến đấu, thực hiện lý tưởng cao cả của Bác Hồ: “Không có gì quý hơn độc lập, tự do”. Kháng chiến thắng lợi, từ trong khói lửa chiến tranh, nhà thơ đã về thăm Người tại Hà Nội, trái tim của Tổ quốc.
Tôi sống ở miền Nam để thăm mộ chú tôi.
Bài thơ này không có bàn tay đặc biệt nào để mài giũa các nhân vật, nó tự nhiên như những nhân vật bình thường, nhưng đọc lên vẫn rất xúc động, bởi đó là tiếng nói nội tâm của người con của người cha đi xa. Bài thơ là rất lặng lẽ, nhưng bên trong là một nỗi đau mất mát.
Đến gần lăng, trước mắt tôi hiện ra một khoảng không gian với hàng “bè tre” xen lẫn trong sương sớm. Lăng được bao bọc bởi rừng cây rợp bóng, như một mô hình thu nhỏ của đất nước Việt Nam xanh tươi, với những loài thực vật quen thuộc và quý hiếm từ nam bắc một bên là lăng nhưng hình ảnh cây tre vẫn là hình ảnh in đậm nhất trong tâm trí tôi. .Cây tre tượng trưng cho cuộc sống và tâm hồn của con người Việt Nam.
Ồ! Hàng tre xanh như ngọc Việt Nam mưa gió.
Màu tre mãi xanh tươi, như sức sống bất diệt của dân tộc Việt Nam trước những thử thách khắc nghiệt của thiên nhiên và lịch sử. Gánh hàng tre bên lăng đã khiến ông ngủ yên ngàn năm, như thể tre làm bạn với con người thuở còn thơ ấu.
Anh nằm trong lăng, anh vẫn sống mãi với non sông đất nước, anh vẫn sáng mãi:
Ngày ngày mặt trời đi qua lăng, tôi thấy mặt trời trong lăng rất đỏ.
Mặt trời của thiên nhiên mang lại sự sống cho muôn loài. Mặt trời hiện thực ấy gợi lên những liên tưởng và so sánh: bác chúng tôi cũng là ông mặt trời, dẫn đường cho nhân dân ta từ trong bóng tối nô lệ đến với cuộc sống vinh quang tự do, độc lập. Thành lập.
Công ơn của bạn như trời biển, để lại muôn vàn tiếc nuối. Một dòng người đều đặn đến viếng ông với lòng thành kính, và hình ảnh tưởng tượng của nhà thơ như một vòng hoa, cùng nhau đến để dâng ông:
<3
Khi đến bên em, cảm xúc của anh không thể nói thành lời, nhưng sao em thấy anh vẫn còn ngủ, anh nhẹ nhàng cho em ngủ:
Tôi ngủ yên trong ánh trăng dịu dàng
Trong giấc ngủ vĩnh hằng của bạn, mặt trăng là bạn của bạn. Vầng trăng vốn là người bạn tâm giao, tri kỉ của chú, từ những ngày bị đày ải trong tù đến những năm tháng gian khó nơi núi rừng Việt Bắc, vầng trăng vẫn khép trong tầm tay: “Vầng trăng vào cửa sổ hỏi cho thơ. ”
Bài thơ kết thúc trong nỗi nhớ nhung da diết. Ngày mai về phương Nam, xa em, nhà thơ muốn hóa thân cùng em mãi mãi:
Em muốn là chim hót quanh lăng, em muốn là hoa thơm, em muốn là cây tre trung thành.
“Muốn làm” … Tôi muốn hát như một chú chim, trước những bông hoa thơm, và hòa vào muôn ngàn âm thanh và hương vị của thế giới tự nhiên xung quanh. “Cây tre trung thành…”, cây tre tượng trưng cho lý tưởng và lời dạy của Người: “Trung với nước, hiếu với dân”.
Bài thơ ngắn gọn, ca từ tự nhiên, giọng văn trầm lắng và xúc động. Bài thơ này đã để lại trong lòng người đọc nhiều ấn tượng sâu sắc, trước hết đó là tiếng nói chân thành, tha thiết của nhà thơ và của tất cả chúng ta đối với vị lãnh tụ dân tộc kính yêu Bác Hồ.
Phân tích các bài thơ của Youling – Ví dụ 20
Tôi nhớ miền Nam, tôi nhớ nhà, miền Nam muốn cha tôi
<3 Với tầm nhìn như vậy – một người miền Nam lần đầu tiên đặt chân đến Hà Nội, viếng Lăng Bác – sau bao năm mong mỏi, mong mỏi, anh đã đến thăm vị cha già của dân tộc này, và từ cú sốc ban đầu, anh viết a An Psalm (1976) về Viếng Lăng Bác, những cảm xúc chân thành, sâu sắc, kính trọng và thiêng liêng đối với Bác.
Trước hết, đọc xong bài thơ “Bác vào Lăng”, người đọc có thể cảm nhận được sự chân thành, xúc động và niềm xúc động sâu sắc từ xa khi nhìn thấy lăng. Sau bao năm khói lửa phương Nam, giờ đây, nhà thơ lần đầu tiên được đặt chân lên mảnh đất Ba Đình lịch sử và vào lăng viếng Bác. Ngay từ đầu bài thơ, Ngụy An Phường đã bộc lộ cảm xúc mạnh mẽ khi nhìn thấy những bè tre quanh lăng:
Ngắm nhìn hàng tre bất tận trong sương mù
Từ truyện cổ tích xa xôi đến thơ ca, văn xuôi: Từ thế giới thần tiên trong truyện cổ tích đến đời thường, tre vẫn là loài cây quen thuộc. Trước lăng Bác, ở chính giữa, rặng tre dường như dài rộng. Tre vẫn hùng vĩ, vẫn mãi xanh tươi Việt Nam. Những chiếc bè tre ấy đã thôi thúc nhà thơ giành lại cuộc sống thanh bình, sát cánh cùng đất nước chống lại kẻ thù chung là cây tre. Tre luôn ngoan cường và là biểu tượng của dân tộc Việt Nam.
<3
Trải qua bao năm chiến đấu với con người, cây tre vẫn giữ được vẻ uy nghiêm của mình:
Mưa xối xả, mưa, xếp hàng.
vien phuong đã sử dụng rất thành công cây tre để gợi lên sự gần gũi, thân thuộc của lăng. Bằng lăng như bóng dáng quê hương, trong rừng trúc không khỏi thở dài:
Ồ! Sản phẩm tre Việt Nam
Chỉ thở dài “ôi” mà cả câu thơ đầy nghẹt thở. Tất cả trở về với anh, xếp hàng ngay ngắn và cho mọi người ngủ ngon. Tình cảm chân thành của những người phương xa hay trong nam dành cho anh thật chân thành và cảm động:
<3
Có! Đó là tình cảm chân thành và trân trọng nhất đối với các bạn dù ở phương xa hay ở Việt Nam. Nhìn di ảnh mọi người vào lăng, nhà thơ vô cùng xúc động. “Vương miện hoa khôi” đó là tấm lòng của người dân Việt Nam dành cho các bạn. Cả nước xin thề là một đóa hoa trên vòng hoa trọn đời – bảy mươi chín mùa xuân. Mối quan hệ tình cảm giữa lãnh tụ và nhân dân được miêu tả giản dị, tinh tế khiến người đọc càng xúc động và trân trọng tình cảm này. Khi đến thăm lăng của bạn, tình yêu dành cho bạn từ phương xa thật mãnh liệt:
Tôi sống ở miền nam để thăm lăng chú tôi
Tác giả miêu tả tôi và chú tôi gần gũi và thân thiết với gia đình. Đây là tình yêu sâu sắc và giản dị của người con dành cho cha mình. Các nhà thơ như Xuanyuan, Du Hu … đều gọi tôi là con trai khi họ viết:
Hôm nay, tôi sẽ trở lại thăm lăng chú của tôi (chú-to-huu)
Nhưng “Nanzi” ở phía xa mang một màu sắc tươi sáng mới, gợi cảm và đáng trân trọng, bởi đó là nơi tôi hằng khao khát. Những bài thơ cứ hiện lên với những tâm trạng lạ lùng:
Ngày ngày mặt trời đi qua lăng và mặt trời trong lăng rất đỏ
Nhà thơ sử dụng hình ảnh ẩn dụ mặt trời để nói lên công lao của Người – Người là mặt trời của chân lý cách mạng, là vầng hào quang soi đường dân tộc, là ánh sáng mùa xuân tươi tốt cho sự sinh sôi của cỏ cây. Bạn đã đưa mọi người thoát khỏi kiếp nô lệ vào cuộc sống tự do. Đồng thời, hình ảnh đó còn thể hiện sự hiện diện của anh trong lòng dân tộc – anh là cội nguồn của sự sống. Quả là một bức tranh đẹp, mang ý nghĩa sâu sắc, tinh tế, giản dị mà cảm động. Trong niềm xúc động mạnh mẽ ấy càng bộc lộ sự kính trọng đối với người chú:
Em ngủ yên trong vầng trăng dịu dàng, vẫn biết trời xanh còn mãi
“Mặt trăng … bầu trời xanh …” Những hình ảnh đẹp đẽ và rộng lớn lần lượt hiện ra khiến người ta không khỏi suy nghĩ. Hãy nghĩ đến sự vĩnh hằng, sự vô tận đến bất tử của vũ trụ, sự siêu phàm vô hạn của loài người.
Nhà thơ nhìn thấy người chú của mình, vị cha già của đất nước, đang nằm yên bình trong giấc ngủ, dưới ánh trăng êm dịu. Nhưng vầng trăng ấy là vầng trăng lí tưởng, là hình tượng tượng trưng cho tình yêu và sự kính trọng đối với Người. Distant mô tả thành công dòng cảm xúc này giữa thực tế và tưởng tượng, giữa lý trí và thực tế. Anh ấy xuất phát từ tình cảm chân thành.
Tâm tình của Nanzi đã thay đổi, và nhà thơ đã thay mặt nhân dân cả nước thắp hương thành kính.
Nhưng, đã đến lúc nói lời tạm biệt. Thời gian ở bên người chú rất ngắn ngủi, nhà thơ lại phải vào nam. Tại đây, dòng cảm xúc được đẩy lên cao trào, trào dâng một cách mạnh mẽ:
Ngày mai tôi sẽ đi về phía nam với đôi mắt ngấn lệ
Nói như tiếng Quan Thoại, không yêu cầu kỹ năng. Giọng thơ này không ồn ào nhưng đọc lên đầy cảm xúc. Trước hết, về cách nói, cách diễn đạt mang một cảm giác rất miền Nam: chân thành, thẳng thắn nhưng không thô lỗ. Thay mặt cho đồng bào ở phương Nam xa xôi, tác giả bày tỏ niềm tiếc thương vô hạn. Đứng trước quan tài của chú nhà thơ và những người khác, người đọc đồng cảm với nhà thơ, thương nhớ và đồng cảm.
Những lời chúc chân thành ở cuối bài thơ không của riêng ai:
Em muốn là chim hót quanh lăng, em muốn là hoa thơm, em muốn là cây tre trung thành …
Từ điển hình dung những con sóng, khẳng định lòng trung thành của nhà thơ đối với bạn. Hình ảnh cây tre được tái hiện, bài thơ cất lên một cách tự nhiên, tinh tế nhưng không có hàng tre, đối tượng ở đầu bài thơ được lồng ghép vào phần chính. Nhà thơ nói cho mình, nhưng cũng là cho ý chí của mỗi chúng ta: trở thành vạn vật (chim, hoa, tre) bên mình mãi mãi.
“Bây giờ bạn ngủ, chúng tôi xem giấc ngủ”. Bài thơ tuy đã qua nhưng để lại ấn tượng sâu sắc trong tâm trí người đọc. Bài thơ này thể hiện tình cảm chân thành, thiêng liêng của tác giả đối với Người, cũng như tình cảm của cả nước dành cho Người. Mỗi chúng ta hãy càng thêm yêu mến Bác, sống và làm việc theo gương Bác Hồ kính yêu.
Phân tích các bài thơ của Youling – Ví dụ 21
Tôi nhớ miền Nam, nhớ nhà
He Bosheng đặc biệt yêu thích miền nam, vùng đất trước sau như một. Bạn thường nói: miền nam sẽ luôn ở trong trái tim tôi. Những vị cha già của dân tộc Việt Nam, đặc biệt là người dân miền nam đã qua đời để lại vô vàn niềm tiếc thương trong lòng mỗi người dân nơi đây.
Tháng 4 năm 1976, khi về nguồn, nhà thơ đã di chuyển về Ba Đình, Hà Nội để viếng Lăng Bác: Viếng Lăng Bác, bài thơ đặc biệt của nhà thơ đã ra đời. Bài thơ này là sự kết tinh tình cảm chân thành của nhà thơ từ phương xa nhớ bác, kết tinh tình cảm sâu nặng của hàng triệu quân, dân miền Nam với nhà thơ dù không đơn độc. Bạn trong thực tế, nhưng trong giấc mơ của tôi, trong hy vọng và lý tưởng cao nhất của tôi, tôi đã gặp bạn một ngàn lần.
Câu đầu giản dị, chân chất, diễn tả cảnh vào lăng viếng Bác, mở ra không khí thân thương, trang nghiêm:
Tôi sống ở miền Nam để thăm mộ chú tôi.
“Miền Nam ruột thịt” là từ mấy chục năm chiến đấu gian khổ trên mảnh đất này, mong chiến thắng càng sớm càng tốt, đất nước thống nhất, hẹn gặp lại một lần. Bây giờ, ngày đó đã đến, nhưng bạn đang ở rất xa. Lòng ai nhất định tràn … Điều đầu tiên nhà thơ bắt gặp ở đây là gì?
Cưa tre vô tận trong sương mù.
Từ bao đời nay, cây tre là biểu tượng của đất nước và con người Việt Nam với nhiều đức tính đặc biệt cao quý:
Thân mảnh mai, lá mỏng manh, sao lại thành tre! (Nuan Wei)
Từ thuở sơ khai của lịch sử nước ta, nhà hiền triết đã nhổ tre để đánh đuổi quân xâm lược Anguo. Gần đây, nhân dân miền Nam đã giành được những thắng lợi to lớn từ khi gắn bó với đất.
Vì vậy, cây tre là biểu tượng sinh động cho tinh thần bất khuất, anh dũng của dân tộc ta:
Ồ! Hàng tre xanh Việt Nam hiên ngang che mưa gió.
Với chiếc bè tre trong sương mù quốc gia làm nền, nhà thơ rất trân trọng lăng mộ được đông đảo du khách viếng thăm hàng ngày:
Ngày ngày mặt trời đi qua lăng, tôi thấy mặt trời trong lăng rất đỏ.
Mặt trời trên lăng nghiễm nhiên là mặt trời của đất trời. Mặt trời trong lăng là tấm lòng của người chú, một người đã hết lòng vì nước, vì dân. Sự tương phản ở đây là sống động, tự nhiên và uyển chuyển. Nhà thơ thể hiện qua những ẩn dụ rằng Bác Hồ là vầng thái dương huy hoàng không chỉ soi sáng con đường đi của chúng ta mà còn sưởi ấm trái tim của mỗi người Việt Nam chúng ta:
<3
Hình ảnh người đi tang, đội vương miện hoa … vừa hiện thực vừa tượng trưng. Dòng người bất tận này nở rộ dưới ánh nắng. Những bông hoa đang đến với bạn.
Phần tiếp theo là hình ảnh chú tiểu trong lăng mà nhà thơ nhìn thấy khi bước vào cửa:
Tôi ngủ yên trong vầng trăng dịu dàng, vẫn biết trời xanh là vĩnh hằng, nhưng tôi nghe nhói trong tim.
Đây là một so sánh ngầm thú vị. Cuộc sống của bạn giống như mặt trời. Giấc ngủ của bạn giống như mặt trăng. Bạn trở nên bất tử và tan vào bầu trời xanh. Những hình ảnh tuyệt vời của vĩnh hằng, vầng trăng, bầu trời xanh … tựa vào nhau trong bài thơ, thể hiện sự vĩnh hằng của con người, của vạn vật cao siêu. Ở đây một lần nữa có sự mâu thuẫn giữa lý trí và tình cảm: lý trí biết rằng bầu trời luôn trong xanh, nhưng tình yêu đang đập trong trái tim tôi! Đủ để thấy sự đau buồn và mất mát không gì bù đắp được trong lòng bất cứ ai.
Khổ thơ cuối liền mạch với cảm xúc dâng trào của tác giả, nỗi nhớ dâng trào. Nhà thơ dù đứng bên cạnh người bác vẫn đang nghĩ về giây phút chia tay: mai về phương nam, nước mắt đầm đìa trên khuôn mặt.
Cảm xúc ở đây chân thành và thẳng thắn biết bao! Bài thơ không có nghĩa là đầy đủ. Nhưng không thể đọc mà không xúc động.
Đó là mong muốn chân thành của nhà thơ khi kết thúc bài thơ một cách trọn vẹn, và cũng là mong muốn chung của bất kỳ người Việt Nam nào:
Em muốn là chim hót quanh lăng, em muốn là hoa thơm, em muốn là cây tre trung thành.
Đoạn thơ kết lại là hình ảnh cây tre, và hình ảnh hiện ra từ đầu là tự nhiên. Như duc thao đã nhận xét về chiếc bè tre, vật thể trên đã được hòa tan trong cây tre, đó là chủ đề ở cuối bài viết.
Viếng lăng Bác là một bài thơ hay về Bác được một nhà thơ ở phương xa viết. Bài thơ tuy bình dị, giản dị nhưng không chỉ giàu hình ảnh mà còn giàu ý tưởng, trữ tình lãng mạn, cộng với nghệ thuật ngôn ngữ của nhà thơ tạo nên sức gợi cảm khó quên …
Phân tích các bài thơ của Youling – Mẫu 22
Năm 1976, hai miền Nam Bắc thống nhất, đất nước ta độc lập, hòa bình. Nhưng vị lãnh tụ dân tộc kính yêu đã về với thế giới mây trắng. Cũng trong năm đó, một nhà thơ miền Nam vào Nam thăm người bác, bài thơ Viếng Lăng Bác là một lời tri ân của ông.
Bài thơ bắt đầu bằng một bài thơ tự sự:
“Tôi đang đến thăm bạn ở miền Nam”
Danh hiệu của nhà thơ là “con trai” và “chú”, đó là một danh hiệu rất đỗi thân thương và thân thương. Nhà thơ vượt qua khoảng cách của không gian và tiến tới khoảng cách của tâm trạng. Kìm nén nỗi đau mất mát Âm Dương, nhà thơ không cần “thăm”, mà dùng từ “thăm”, lời thơ vẫn nghẹn ngào!
Đến thăm mộ chú, nhà thơ thấy:
“Nhìn thấy cây tre vô biên trong sương mù”
Đến Lăng Bác, nhà thơ bắt gặp một hình ảnh rất đỗi thân quen là cây tre. Cây tre đã trở thành biểu tượng của người Việt Nam, dù có chịu cảnh “thăng trầm” thì cây tre vẫn được xếp có trật tự. Thành ngữ “mưa thuận gió hòa” dùng để chỉ những khó khăn, còn lũy tre đẹp cũng là một ẩn dụ về sức sống của con người Việt Nam.
Tiếp theo, nhà thơ có một liên tưởng:
“Ngày qua ngày, mặt trời đi qua lăng, thấy trong lăng có một mặt trời rất đỏ”
Hai câu thơ được tạo nên từ hai hình ảnh song song: “Mặt trời đi qua lăng” và “Mặt trời trong lăng”. “Mặt trời trong lăng” chỉ mặt trời của thiên nhiên, và “mặt trời trong lăng” cũng là chú. Nhà thơ so sánh ông với mặt trời của thiên nhiên và đề cao đức tính của ông: Nếu mặt trời của thiên nhiên ban ngày mang lại ánh sáng và sự sống cho vạn vật, thì Người giúp chúng ta vượt qua chiến trường đấu tranh, đem lại hòa bình, độc lập. Mặt trời trưởng thành và vĩnh cửu, con người dù đã trở về với cát bụi cuộc đời nhưng sẽ luôn sống mãi trong lòng mỗi người dân và thế hệ người Việt.
Do đó, những người mới đến thăm tôi mỗi ngày. Được so sánh với tác giả là “đóa hoa cuối bảy mươi chín mùa xuân”. Câu chuyện ngụ ngôn cho thấy mọi người nghĩ gì về anh ta. “Tràng hoa” là hình ảnh của những người từ khắp mọi miền đất nước đổ về đây thăm các chú …
“Tôi đã ngủ quên trong ánh trăng dịu dàng”
Cả cuộc đời của ông đã cống hiến cho đất nước Việt Nam … Nay nhà thơ mong khi về cõi vĩnh hằng được yên nghỉ … Hình ảnh này so sánh ông với “vầng trăng hiền”, một hình ảnh tượng trưng cho quý phái của bạn Và vẻ đẹp dịu dàng.
Sau đó dùng hình ảnh ẩn dụ “trời xanh” để thể hiện sự bất tử của con người, nhưng rồi, nhà thơ vẫn không kìm nén được cảm xúc “sao tim đập rộn ràng”.
Rời lăng, nhà thơ nghẹn ngào:
“Tôi sẽ khóc khi tôi trở lại miền nam vào ngày mai”
Bài thơ này thể hiện rõ ràng cảm giác muốn được chia xa. Nhà thơ hy vọng:
“Em muốn làm chim hót quanh lăng, hoa thơm, cây trúc trung thành nơi đây…”
Những từ “muốn làm” và những hình ảnh “cây tre”, “con chim”, “cây tre trung thành” thể hiện khát vọng thiết tha của nhà thơ được gắn bó với mọi người …
Không có từ ngữ nào có thể diễn tả được tình yêu từ xa. Là những người sống trong thời đại hòa bình, chúng ta hãy biết nhớ ơn, ra sức đóng góp vào sự nghiệp chung của đất nước, tri ân các bậc tiền nhân và các bậc tiền bối …
Phân tích các bài thơ của Youling – Mẫu 23
Ngụy An Phường là một trong những nhà văn thuộc lực lượng văn nghệ giải phóng miền Nam sớm nhất trong thời kỳ chống Mỹ. Trong chiến tranh, ông quan tâm đến cuộc sống và các trận chiến của người dân địa phương. Những vần thơ giản dị mà sâu lắng, cảm xúc sâu lắng, lời thơ sâu lắng mang đậm màu sắc phương Nam, đầy mộng mơ dù trên chiến trường ác liệt. Phong cách này đã được thể hiện rất rõ trong bài thơ “Chờ Hò Bolling” do đoàn văn công miền Nam viết khi đến thăm He Boling sau ngày đất nước giải phóng năm 1976.
Sự nghiệp giải phóng dân tộc vĩ đại, vẻ đẹp tâm hồn và tình yêu thương vô bờ bến của nhân dân đã trở thành nguồn cảm hứng để nhiều nghệ sĩ sáng tạo nên những tác phẩm nghệ thuật bất hủ. Trong bài thơ sau, vì là Nanzi nên anh ở tiền tuyến cầm súng, một nhà thơ từ xa cũng đã để lại bài thơ viếng lăng Bác, Ban ngày ân tình với Nanzi, Người đi thăm lăng.
Cảm xúc bao trùm cả bài thơ là niềm xúc động thiêng liêng, xúc động, là niềm tự hào và đau xót của một nhà thơ miền Nam vừa giải phóng được vào Lăng viếng Bác. Đó là tình yêu của những người con phương Nam xa xứ đối với sự trở về của Cha hằng hữu. Bất cứ ai nghĩ đến điều đó đều cảm thấy như mất đi một phần linh hồn. Dù đã rất muộn khi anh vĩnh viễn ra đi nhưng người đối diện vẫn không kìm được cảm xúc. Bài thơ mở đầu bằng một dòng tâm sự chân thành:
“Tôi vào Nam thăm lăng Bác. Trong sương mù nhìn thấy những bè tre vô tận, ôi Việt Nam xanh xanh bè tre, gió bão đứng thẳng đường.”
Bài thơ mở đầu bằng một lời thông báo ngắn gọn, với những lời lẽ giản dị, nhưng chứa đựng nhiều tình cảm. “Son” nghe ngọt ngào và trân trọng. Tiếng gọi trong lòng bao năm nay nghẹn ngào rơi lệ. Về với lăng như về với cội nguồn, về với chính mình, với bình yên và hạnh phúc. Nhà thơ dường như tìm thấy ở mình sự chở che của hơi ấm, tình cảm và tình yêu thương. Như một cách gọi tự nhiên và thiêng liêng. Và đó là tất cả tình yêu thương mà người dân miền Nam dành cho ông – người cha kính yêu của dân tộc.
Tiếp đến, hình ảnh chiếc bè tre trước lăng trở nên uy nghiêm, tựa như người chiến sĩ đang canh cánh trong giấc ngủ vững vàng. Sự xuất hiện của bè tre trong thơ ca không chỉ có ý nghĩa thiết thực mà nhà thơ còn viết nên hình ảnh bè tre bằng những nét vẽ tượng trưng càng làm tăng thêm ý nghĩa biểu tượng.
Nhà thơ không khỏi bất ngờ trước hình ảnh này, vì tre là hình ảnh rất đỗi thân quen và gần gũi của làng quê Việt Nam này. Hàng tre còn là biểu tượng của nhân dân, là biểu tượng của dân tộc Việt Nam ngàn năm kiên trung, bất khuất. Dù có “bão táp” vẫn “hiên ngang đứng thẳng hàng”, như người chiến sĩ kiên trung không rời vị trí.
Đó là tinh thần đoàn kết, chiến đấu dũng cảm, không khuất phục kẻ thù, tất cả vì độc lập, tự do của dân tộc Việt Nam dưới sự lãnh đạo của Đảng và Bác Hồ. Đây cũng là lời thề của nhân dân miền Nam trước lăng, luôn trung thành với Tổ quốc, quyết tâm giữ gìn thành quả của dân tộc ta.
Nhà thơ liên tưởng, liên tưởng và đúc kết hình ảnh bè tre trong sương mù quanh lăng Bác Hồ Lăn là hình ảnh ẩn dụ của cây tre, biểu tượng cho sức sống bất diệt và sự bền bỉ. Dân tộc Việt Nam kiên cường, bất khuất, là dân tộc Việt Nam. Nhà thơ đã khắc họa niềm xúc động, tự hào về các quốc gia, dân tộc và các dân tộc Nam Bộ. Một đoạn ngắn cũng đủ nói lên tình cảm chân thành, thiêng liêng của nhà thơ và của nhân dân dành cho người bác kính yêu. Nhà thơ nén một niềm xúc động lớn và nhìn quanh:
“Ngày ngày mặt trời đi qua lăng, tôi nhìn thấy mặt trời rất đỏ trong lăng. Ngày ngày, người đi đường đưa tang mang hoa đến lễ hội Bảy mươi chín mùa xuân.”
Nhà thơ nhớ ông, nhớ đại nghĩa, ánh sáng niềm tin tràn ngập khắp không gian. Ông không chỉ là một vị lãnh tụ vĩ đại của đất nước, không chỉ là người có lòng yêu thương nhân dân vô bờ bến mà còn là sự kỳ vĩ của vũ trụ. Dù ở phương trời xa, nhà thơ vẫn cảm nhận được một nguồn ấm áp vẫn len lỏi khắp nơi.
Nhà thơ vẫn “nhìn thấy một mặt trời rất đỏ trong lăng”. Đó là nguồn sáng bất diệt, mãi mãi soi sáng con đường hướng tới tương lai của đất nước. Hình ảnh “mặt trời trong lăng” là một ẩn dụ sáng tạo và độc đáo. Giống như “mặt trời”, Bác cũng là nguồn sáng, nguồn sức mạnh tỏa hơi ấm đi vào cõi vĩnh hằng. Và để đón nhận hơi ấm đó, nguồn năng lượng vĩnh cửu đó, và tìm thấy nơi trú ẩn ấm áp ấy, người dân khắp mọi miền đất nước với nỗi nhớ ngày ngày đều đến đây xếp hàng dài, âm thầm ở bên họ đến tận khuya. Cho người ấy một vòng hoa bảy mươi chín suối.
Hình ảnh “vương miện hoa” của một người rất chân thực và tinh tế. Đó là cái nhìn hiện thực của nhà thơ, không vẽ vời. Nhưng trong con mắt của nhà thơ, từng dòng người đến viếng lăng dường như đều mang theo sắc màu ân tình từ khắp mọi miền đất nước. Họ đến với thủ lĩnh bằng tình yêu chân thành, thành kính, chân thành.
Chu kỳ thơ tiếp tục theo bước chân của nhà thơ. Bước chân vào lăng, đứng trước quan tài của bác tôi, người đối diện không khỏi xúc động. Không gian trang nghiêm, yên tĩnh, vị lãnh tụ kính yêu như ngủ yên trước mắt:
“Em vẫn ngủ yên trong vầng trăng dịu dàng, dẫu biết trời sẽ mãi trong xanh nhưng lòng nghe nhói đau”.
Ánh sáng hòa bình treo khắp nơi, vạn vật đều im lặng, nhìn chằm chằm người vĩnh viễn ngủ say. Tôi cứ tưởng tâm hồn con người vẫn ở đây, rất gần. Nhà thơ cảm thấy thật gần gũi, thật ấm áp, thật bình yên. Người bỏ lại tất cả để tìm kiếm một cõi thoát ly và trở về với siêu nhiên. Vẻ bình thản trên gương mặt, anh thấu hiểu niềm vui sướng của nhân dân cả nước sau ngày đất nước hoàn toàn giải phóng. Trăng sáng dịu nhẹ khiến không gian thêm huyền ảo, lung linh.
Chợt như bừng tỉnh giấc mộng trở về thực tại, nhà thơ sững sờ và chợt nhận ra đó chỉ là một tia chớp, một ảo ảnh được tạo nên bởi muôn vàn mối tình. Từ “nhói” trong kinh diễn tả trực tiếp nỗi đau ấy. Bản thân tác giả cũng cảm nhận được nỗi đau mất mát trong sâu thẳm tâm hồn, nỗi đau khôn nguôi khôn nguôi. Đây không chỉ là nỗi đau của riêng tác giả, mà còn là nỗi lòng của hàng triệu người dân Việt Nam. Muốn từ biệt bạn, lòng nhà thơ bật khóc:
“Ngày mai ta về phương nam, ta ước chim hót trong lăng, ta ước là hoa thơm, ta ước là cây tre trung thành.”
Nghĩ đến ngày mai sẽ vào Nam, xa bác, xa thủ đô Hà Nội, tình cảm của nhà thơ không kìm nén, giấu kín trong lòng mà bộc lộ một cách tự nhiên. Từ “tir” miêu tả một cảm giác mạnh mẽ đến nỗi vừa lưu luyến vừa không muốn rời xa.
Điều ước cuối cùng trước khi rời lăng là hứa luôn trung thành với Tổ quốc, bảo vệ Tổ quốc và sống theo ý mình. Hình ảnh “Cây tre trung hiếu” lại xuất hiện khẳng định lòng trung thành, thủy chung của nhân dân với đất nước trước linh cữu của Người.
vien phuong đã rất thành công trong việc chuyển từ tình cảm cá nhân dành cho lãnh tụ sang tình yêu thương vô hạn của quân và dân miền Nam thân yêu. Đặc biệt, nhà thơ đã hình dung sâu sắc hình tượng Hồ Chí Minh với một biểu tượng có sức khái quát cao, đồng thời khẳng định mạnh mẽ sức sống bất diệt của Người trong lòng dân tộc. Anh đã nhẹ nhàng góp một bài hát chan chứa tình cảm vào nền thơ ca Việt Nam, ca ngợi sự nghiệp cao cả của anh.
Ấn tượng về anh (chị) gợi cho nhà thơ nhớ về bản thân và trách nhiệm của mình với đất nước, nguyện sống xứng đáng với nhân dân và đất nước, suốt đời nguyện tô vẽ, tô đẹp sông núi. Điều ước thiêng liêng và cao cả ấy được tái hiện một lần nữa trong bài thơ “Tiểu Tuyền” của nhà thơ Thanh Hải:
“Chúng tôi để những con chim hót những bông hoa, tạo thêm âm trầm run rẩy cho bài hát.
Dù ở tuổi đôi mươi, kể cả khi tóc đã bạc, Koizumi vẫn lặng lẽ cống hiến cuộc sống.
(Koizumi-Qinghai)
Là một người lính trung thành đã trải qua chiến tranh, thanh hải hiểu rõ vai trò và ý nghĩa của dân tộc đối với cuộc sống của mỗi người. Anh đã cống hiến cả tuổi thanh xuân của mình cho cuộc chiến đấu bảo vệ tổ quốc. Điều đáng quý hơn là sau ngày miền bắc hoàn toàn giải phóng, ông vẫn muốn tiếp tục cống hiến cho sự nghiệp dựng nước. Mỗi hơi thở đều có giá trị cho cuộc sống. Những chiến sĩ kiên trung vươn lên từ cuộc chiến đấu anh dũng của dân tộc nguyện hiến dâng đời mình cho Tổ quốc thiêng liêng. Đối với họ, “Life is give. Death is give” (tạm biệt – bây giờ). Tấm lòng của một nhà thơ thật đáng khâm phục.
Không chỉ Thanh Hải và những người lớn tuổi cách mạng có lý tưởng này. Thế hệ trẻ Việt Nam tiếp nối tinh thần này, nguyện dùng sức mình để xây dựng đất nước mà không đòi hỏi gì cho mình. Vẻ đẹp ấy được thể hiện rõ nét qua hình ảnh ba thiếu nữ dũng cảm, gan lì ngày đêm chiến đấu phá bom bảo vệ con đường dẫn đường ra tiền tuyến của “Những ngôi sao xa xôi” của Lie Ming Kui hay Ying Ching. Những người trẻ trong truyện ngắn “Lặng lẽ cát bà” của Nguyễn Thành Long đã dồn sức xây dựng đất nước.
Bác Hồ là hình ảnh bao trùm đời sống tình cảm của con người Việt Nam. Người dân Việt Nam đã dành cho bạn rất nhiều tình cảm:
“Bác Hồ là cha chung, là sao bắc cực, là mặt trời”
Viết về chú tôi, Touhu có lẽ là nhà thơ viết nhiều nhất. Trước khi chết, trong “Chú ơi!
“Bác ơi, bác có tấm lòng bao la. Ôm trọn non sông, ôm trọn đời muôn người.”
Như đã xa, nhà thơ nguyện sống xứng đáng với sự vĩ đại của bạn:
“Anh yêu em, trái tim anh trong sáng hơn, nguyện cùng em luôn vươn cao như núi liền núi”.
Có thể nói, những bài thơ Từ xa dễ nhớ, giàu cảm xúc nhưng không ám ảnh, không da diết… Những vần thơ của anh chân thật như tâm hồn, như tiếng nói của người miền Nam. Thơ xa là cơ bản, thì thầm, thao túng, bâng khuâng, tra tấn, thâm trầm, phê phán, khoa trương hoặc khoa học. Vì vậy, không khó hiểu khi bao năm qua, những vần thơ về Lăng xa vẫn còn vang mãi trong lòng người đọc, đặc biệt là người dân miền nam.
Phân tích các bài thơ của Youling – Ví dụ 24
Bác Hồ là vị lãnh tụ vĩ đại của đất nước và là vị cha già kính yêu của mỗi người dân Việt Nam. Ông đã dành cả cuộc đời mình để phục vụ và mang lại độc lập, tự do cho đất nước của mình. Có lẽ đó là lý do tại sao việc vượt qua của bạn là một mất mát lớn. Sau ngày đất nước thống nhất năm 1976, nhà thơ cùng đồng bào miền Nam có dịp vào Lăng viếng Bác. Trong chuyến đi ấy, nhà thơ đã viết bài thơ và viếng lăng Bác. Bài thơ này ghi lại những tình cảm chân thành và thành kính nhất của hoàng tử khi lần đầu tiên được đến thăm lăng.
Toàn bộ bài thơ được viết theo trình tự thời gian, mở đầu là chuyến viếng thăm lăng của tác giả. Giới thiệu Người con phương Nam:
“Tôi đã đến thăm lăng của chú tôi ở phía nam”
Đại từ “con trai” thể hiện lòng thành kính của nhà thơ đối với vị cha già dân tộc. Lời giới thiệu giản dị, gần gũi gợi cho tôi cảm giác về tác giả như một người con xa quê đã lâu, nay có dịp về thăm lại cha. Không những thế, nhà thơ còn tự hào nói: “Ta ở miền Nam” – nơi giải phóng và chiến thắng vẻ vang – đến đây để nói lời “nhớ ơn cha” với cha. Trong câu này, chúng ta cũng nhận thấy một sự bất thường. Bác Hồ đã ra đi mãi mãi, nhưng tác giả không dùng từ “viếng” mà dùng từ “thăm”, bởi như nhà thơ đi xa, Bác vẫn ở mãi trong lòng mỗi người Việt Nam. Lần đầu tiên đến gặp chú, điều đầu tiên tác giả nhìn thấy là:
“Tôi có thể nhìn thấy những bè tre vô tận trong sương mù! Những bè tre xanh ngắt ở Việt Nam khó tìm, xếp hàng dài”
Trong chuyến viếng thăm Bác với tình cảm của dân làng, nhà thờ đã nhìn thấy những hàng tre xanh phía xa bên ngoài lăng Bác. Không phải tự nhiên mà tác giả lại đưa hình ảnh “hàng tre” vào bài thơ. Cây tre là biểu tượng của dân tộc Việt Nam, là biểu tượng của dân tộc Việt Nam bất khuất. Dù khó khăn nhưng những chiếc bè tre ấy vẫn “hiên ngang” như đức tính trung hậu bất khuất của con người Việt Nam. Thán từ “ơi” thể hiện trạng thái tự hào, thích thú của tác giả khi nhìn thấy hàng tre, cũng như những tầng ý nghĩa trong bức tranh này.
Hai câu thơ sau là một ẩn dụ thơ:
“Ngày qua ngày, mặt trời đi qua lăng, và một mặt trời rất đỏ xuất hiện trong lăng”
Khổ thơ đầu là hình ảnh mặt trời thực, mặt trời của thiên nhiên tỏa sáng rực rỡ. Câu thơ thứ hai là một ẩn dụ về người bác. “Mặt trời trong Lăng Bác” là mặt trời chói chang nhất, soi sáng và tìm ra con đường đi đúng đắn cho dân tộc. Phần 3 lặp lại thông điệp của “Hàng ngày”:
“Ngày qua ngày, mọi người đi lang thang trong vương miện tang tóc của Lễ hội mùa xuân lần thứ bảy mươi chín”
Hình ảnh mọi người vào lăng viếng bác thể hiện tình cảm, lòng kính yêu sâu sắc của mỗi người dân đối với vị lãnh tụ vĩ đại của đất nước. Hình ảnh ẩn dụ “Bảy mươi chín mùa xuân” dùng để chỉ tuổi của một người. Anh đã hy sinh vì đất nước với tất cả bảy mươi chín suối nguồn của mình. Động từ “đề nghị” thể hiện sự trân trọng của nhà thơ đối với Người.
Đến phần thứ ba, tác giả đã tận mắt chứng kiến:
“Anh nằm trong lăng ngủ trong trăng êm, vẫn biết trời xanh muôn thuở nhưng sao nhói trong tim”
Nhà thơ từ phương xa đến chưa bao giờ có cơ hội nhìn thấy tận mắt, nhưng trong lần gặp đầu tiên này, tác giả đã thấy anh ngủ yên. Sau một hành trình dài, đã đến lúc cần nghỉ ngơi. Đến đây, nhà thơ mới miễn cưỡng chấp nhận sự thật rằng mình đã ra đi mãi mãi. Cảm xúc dâng trào khiến trái tim nhà thơ một thời nhói đau. Bạn vẫn ở trong trái tim mọi người mãi mãi, mãi mãi, nhưng sự ra đi của bạn vẫn khiến nhà thơ vô cùng đau xót.
Tôi yêu bạn rất nhiều, nhưng đã đến lúc tác giả phải chia tay bạn:
“Tôi sẽ bật khóc khi trở lại miền nam vào ngày mai”
Nhà thơ không giấu được tâm trạng, tất cả những tiếng nấc nghẹn ngào bật khóc đau đớn lúc chia tay. Nhà thơ bày tỏ nguyện vọng:
“Em muốn làm chim hót quanh lăng, em muốn là hoa thơm, em muốn làm cây hiếu thảo này.”
Từ “muốn làm” được lặp lại ba lần thể hiện khát vọng và khát vọng mãnh liệt của tác giả. Nhà thơ muốn là con chim hót cho giấc ngủ của mọi người, muốn là bông hoa đẹp hơn, muốn là cây tre trung thành với đất mẹ. Khổ thơ cuối đã khắc họa rõ nét tâm trạng của nhà thơ khi rời xa người bác ruột, để lại trong lòng người đọc nỗi tiếc thương nghẹn ngào.
Bài thơ viếng lăng Bác rất xúc động thể hiện tình cảm của một người con, đặc biệt là dân tộc Việt Nam đối với Người. Chúng ta có thể hiểu tại sao bài thơ này cần có nhạc hiệu, vì mỗi khi bài hát này vang lên, chúng ta mới cảm nhận được tình cảm sâu sắc của tác giả dành cho Bác. Nhà thơ phương xa này đã thể hiện những cảm xúc chạm đến trái tim người đọc qua bài thơ này, và quả thực nó rất thành công.
Sơ đồ tư duy phân tích để tham quan lăng
Tham khảo: Hằng Đẳng Thức Đáng Nhớ – Kiến Thức Quan Trọng Cần Nhớ